Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 292: Ăn miếng trả miếng (23)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Phanh.” Một âm thanh lớn phát ra, Lưu Nguyệt xông đến trước mặt lục đường chủ, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, vạt áo trên người tan nát.

Máu tươi từ trên da thịt thẩm thấm ra ngoài, vết máu đỏ thật nhỏ bao phủ toàn bộ cơ thể lục đường chủ, không có chỗ nào không phải là vết thương trí mạng.

Lạnh lùng gợi lên khóe miệng, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới lục đường chủ vẫn đang đứng sừng sững, quay đầu thủ thế với mọi người trong sảnh.

“Huynh đệ, đi mau, binh mã cửu thành sắp đến đây.” Vừa thủ thế xong, Vân Triệu đi giết Thần Phi đột nhiên vọt vào, đè thấp âm thanh nói với Lưu Nguyệt.

Hắn từng bước lao ra, sắp đuổi kịp Thần Phi, không nghĩ tới Thừa tướng Hậu Kim thừa dịp loạn lạc bỏ chạy, mang theo tổng đốc cửu thành phi nhanh đến, vừa kịp thấy Thần Phi đang chạy loạn.

Ba vạn cấm quan, cho dù hắn có thể giết Thần Phi, người khác cũng có thể giết hắn, đây là chuyện không hề có lợi.

Lưu Nguyệt nghe vậy, quát to : “Đi.”

Một tiếng đàn bay lên, liều chết xông ra khỏi đại môn.

Tiếng đàn ngân lên, nơi đi qua không ai dám chắn.

Đã không có thất đường chủ, những người còn lại ở đây, ai có thể là đối thủ của Lưu Nguyệt.

Tất cả ám vệ ngụy trang thành binh lính, lập tức tụ tập sau lưng Lưu Nguyệt xông ra cửa.

Ra phủ, lên ngựa, đi nhanh như bão táp.

Linh nhân nghệ kĩ (tạm hiểu là gánh hát đi) bốn phía nhập vào dòng người hỗn tạp,hết thảy an bài đều kĩ càng, tỉ mỉ, một chút dấu vết cũng không để lại.

“Đuổi theo cho ta.” Có đại quân hộ giá, thái tử Hậu Kim Thần Phi cũng không sợ, suất lĩnh quân đội, phóng ngựa quay lại Phiêu Kị tướng quân phủ, lại nhìn thấy Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu bỏ trốn.

Quay đầu ngựa, đại quân đuổi theo sát nút.

Hai mắt đỏ rực, Lưu Nguyệt chạy như điên ra vùng ngoại ô, Vân Triệu theo sát phía sau.

Một vạn cấm vệ quân theo sát phía sau không dời, tiếng vó ngựa rầm rập, cuồng loạn mà mãnh kiệt, chấn vang thủ đô Hậu Kim, cơ hồ ngay cả đất đêu phải rung động ầm ầm.

Chọn tập
Bình luận