Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 188: Sát ra ôm chặt (4)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Những điểm máu trên thân thể nàng như hồng mai nở rộ, không nhiễm chút khí huyết tinh, ngược lại càng khiến nàng thêm tuấn lãng khôn cùng.

Khuôn mặt lãnh đạm không có biểu tình, cắt đuôi những kẻ đuổi giết nàng, thật sự rất dễ dàng.

Thế gian này, võ công tốt khinh công tốt không nhất định là vô địch thiên hạ, luận về truy tung cùng công phu né tránh, nếu Lưu Nguyệt nàng nhận thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

Nhớ năm đó đội năm người, được nhiệm vụ hoả tạc Tổng đốc phủ M quốc, giết Tổng đốc, bị thuộc hạ của hắn đuổi giết suốt một tháng.

Bất cứ thủ đoạn tiên tiến gì đều dùng hết, nàng còn thoát ra được lãnh thổ của họ, hoàn hảo không tổn hao gì, thật nhàn nhã.

Còn thời đại vũ khí lạnh này, không có dụng cụ tiên tiến trợ giúp, tất cả đều là con người thực hiện, nàng phải tránh né tầm mắt mọi người, quả thực dễ như trở bàn tay.

Đêm trăng thanh u, bóng thụ che phủ.

Rừng cây u tĩnh không có sát khí, không âm thanh gì, thực yên lặng, thực vững chãi.

Lưu Nguyệt chậm rãi tiêu sái đi, có tiếng nước chảy phía trước, hẳn là sắp tới rồi, bận việc cả đêm, thật khát chết người.

Cứng rắn cứng rắn bước tới, Lưu Nguyệt xuyên qua rừng cây.

Ánh trăng dần dần hạ về Tây.

Từng bước đứng vững ở dưới một góc đại thụ, Lưu Nguyệt nhìn cây ngô đồng trước mắt, mày đột ngột nhướng lên, khởi một tia lãnh khí, nhíu chặt.

Không đúng, gốc đại thụ này nàng đã thấy qua rồi.

Tinh tế đánh giá cây ngô đồng trước mắt, Lưu Nguyệt mặt mày dần lạnh đi, nàng xác định gốc cây này nàng đã gặp qua, nơi này, nàng đã đi qua rồi.

Cây cối mọc thành bụi, Lưu Nguyệt cũng không tới cái bản lĩnh nhìn qua một lần là không quên được, nhưng nàng đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng chú ý, quản chi nàng cho rằng chuyện này không có hại gì, dần dần trở thành phản xạ bản năng.

Ngẩng đầu nhìn khung cảnh xung quanh, khắp nơi là cây ngô đồng, che hết tầm mắt, không nhìn ra được dị thường gì.

Không có bẫy rập, không có sát khí, cũng không có nguy cơ, cái gì cũng không có, giống như nơi này chỉ là một rừng cây bình thường vậy.

Lưu Nguyệt thấy cảnh này, mắt chớp chớp, chính do việc không có sát khí cùng bẫy rập, mới khiến nàng dễ dàng bước vào, nàng với sát khí và bẫy rập vô cùng mẫn cảm, chỉ cần có, nàng nhất định đã sớm phát hiện không ổn.

Chọn tập
Bình luận