Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 317: Quỷ bí cây cối (11)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Phải đến trăm năm, một quả xanh của thực nhân hoa từ màu xanh chuyển sang hồng rồi cuối cùng là màu đỏ sậm. Khi đó mới trở thành trân phẩm thế gian. Đến lúc đó, ngươi có thể lấy nó về, giết người trong vô hình.” (Su : dạ vâng, toàn bộ đoạn nói về thực nhân hoa hoàn toàn là do ta chém tơi bời hoa là, thỉnh ai có thông tin hữu ích xin chia sẻ cùng ta)

Lưu Nguyệt vừa nói xong, mặt Thu Ngân toàn bộ vặn vẹo thành một đoàn, Mộ Dung Vô Địch sờ sờ cái mũi, Ngạn Hổ đồng tình nhìn thoáng qua Thu Ngân, rất nhanh đuổi theo Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt đi phía trước thấy vậy, nhất thời cười to ra tiếng, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, tâm tình nàng bắt đầu không còn tuột dốc nữa.

Thấy Hiên Viên Triệt cao hứng cười to, Lưu Nguyệt lắc lắc đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên có tiếng ong ong bay truyền đến.

Một khắc trước còn cách ngoài chục trượng (1 trượng = 3,33m), ngay sau đó đã gần lại chỉ còn vài chục trượng, tốc độ thật nhanh.

Lưu Nguyệt nhướng mày, con mắt rất nhanh chuyển động lên xuống.

Khi thực nhân hoa vừa nở ra, tản ra một mùi hương đặc thù, hấp dẫn conn trùng từ nam đến bắc, không biết là cái loại côn trùng gì bị hấp dẫn đến đây.

Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, tiếng ong ong lại càng gần hơn.

Gần đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy. Cái gì đang bay nhanh đến vậy?

“Đại hoàng phong.” Hiên Viên Triệt biến sắc, quay đầu nhìn nhìn lại.

Chỉ thấy trong rừng cây cao lớn, xa xa trên bầu trời có một mảnh màu đen bay nhanh về hướng này, cơ hồ che kín bầu trời.

Thoạt nhìn màu đen cơ hồ bằng ngón tay, phô thiên cái địa (Su : cả câu chém).

“Bên này.” Sắc mặt Lưu Nguyệt trầm xuống, bắt lấy Hiên Viên Triệt đang quay đầu chạy về hướng khác.

Ong vàng đuôi châm, chính là độcbình thường, bị chích một hai cái không sao, nhưng bị cả đàn ong vây quanh, nếu còn sống mới là lạ.

Từng bước lao lên, trên lưng nháy mắt căng thẳng, ngay sau đó cả người bị kéo vào lồng ngực rộng lớn, thân hình bay lên phía trước.

Gió bên tai thổi qua vù vù, Lưu Nguyệt cảm thấy rõ tốc độ của Hiên Viên Triệt.

“Buông ra.” Bị Hiên Viên Triệt ôm chặt trong ngực, miệng mũi Lưu Nguyệt hoàn toàn bị che lại, lời nói cũng không rõ ràng.

Nàng không phải kẻ yếu, nàng có thể tự mình ứng phó.

Chọn tập
Bình luận
× sticky