Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 618: Dám ức hiếp thê tử của ta 1

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Ánh mắt rét lạnh, sát khí bức người.

Đôi mắt lạnh như băng hé mở một chút, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn tộc trưởng Khoách Bạt tộc.

Liếc mắt một cái chống lại hai mắt Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc không tự chủ được rùng mình một cái, mắt hảo lợi hại, hảo âm hàn khí.

Trong nháy mắt làm cho hắn cơ hồ dựng thẳng lông tơ.

Đầu uốn éo, lập tức không nhìn vào mắt Lưu Nguyệt, Khoách Bạt tộc trưởng lắc mình một cái nhanh như chớp tới phía sau Lưu Nguyệt, thở dài ra một hơi nói: “Ánh mắt thật là lợi hại, cũng may ta có chuẩn bị.”

Vừa nói vừa từ phía sau Lưu Nguyệt đưa tay qua, một mảnh vải thật dày gắt gao che ở trên mắt Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt chỉ còn lại cái đầu khẽ động đậy, mà tộc trưởng Khoách Bạt tộc, giãy dụa vài cái đã trói thật chặt.

Trước mắt đột ngột đen lại, thân không thể động, mắt không thể nhìn, chỉ còn lại có khả năng có thể nghe được, tay bị gắt gao trói chặt , toàn bộ đều bị khống chế.

“Dám đụng đến ta, ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây.” Không sợ hãi không khủng hoảng, Lưu Nguyệt bị che mắt vẫn bình tĩnh như kẻ bị bắt không phải là mình, bên trong phát ra hàn khí lạnh như băng, gằn từng tiếng mà nói, để lộ ra sát khí cực kỳ quyết tuyệt.

“Hắc hắc, ta đây thật muốn nhìn một chút chết không có chỗ chôn là như thế nào.” Tiếng cười dâm loạn vang lên ở bên tai, bàn tay to thô ráp kia, đã vuốt ve trên đầu vai Lưu Nguyệt.

“Nữ nhân xinh đẹp như vậy, cả đời này của lão tử là lần đầu tiên gặp được”. Tiếng cười hắc hắc quanh quẩn trong hình thất nhỏ hẹp, cái miệng thối hoắc chậm rãi hướng tới cổ Lưu Nguyệt.

“Tê.” Một tiếng thanh âm vạt áo vỡ tan vang lên, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, vạt áo bị vạch tìm tòi, thủy roi siết thật chặt lên da thịt.

Không có kêu lên sợ hãi, không có khóc than cứu mạng.

Bình tĩnh, một loại bình tĩnh coi như người ngoài cuộc.

Chỉ có đôi tay bị trói hung hăng nắm thật chặt, roi da siết vào da thịt, càng ngày càng khắc sâu vào trong da Lưu nguyệt.

Máu, từng giọt từng giọt theo ngón tay nhỏ lên trên mặt đất, đỏ tươi mà u bích.

“Tê.” Lại là một tiếng thanh âm vạt áo vỡ tan, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên đùi chợt lạnh.

Chọn tập
Bình luận