Gió thu thổi qua thảm cỏ, vang lên những tiếng sàn sạt hoang vu.
Trời xanh mây trắng, chiến trường bên này đã vào thời khắc mấu chốt.
Giương mắt, nhìn phương hướng Độc Cô Dạ biến mất, Âu Dương Vu Phi khẽ nhíu mày.
Tình cảm của người này với Lưu Nguyệt như thế nào, hắn vô cùng hiểu rõ.
Ngày ấy đến phá ngang hôn lễ ở Ngạo Vân quốc.
Dù biết rất rõ là Lưu Nguyệt diễn trò, vậy mà vẫn ôn nhu thuận theo, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Đến cuối cùng đồng ý đưa lương thực, chỉ vì sợ nàng bị khi dễ (ức hiếp).
Những chuyện khác hắn không biết, nhưng chỉ cần bằng việc này cũng thấy được, đã lún quá sâu rồi.
Vì một người, Độc Cô Dạ hắn dụng tâm (chú ý, quan tâm cẩn thận) đến mức chịu để mình bị thiệt.
Trong lòng không ngăn được thở dài một hơi.
Chẳng qua là, đáng tiếc, cũng như chính mình, đến cuối cùng chung quy vẫn chiếm không được.
Chẳng qua là, nhờ mình hiểu được, sớm buông bỏ cảm tình này, nên bị cuốn vào không sâu.
Mà Độc Cô Dạ, sợ rằng, sợ rằng…. Ài….
Khẽ lắc đầu, Âu Dương Vu Phi cúi đầu xuống.
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được Độc Cô Dạ trước, có khi nào kết quả này sẽ cải biến chăng.
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được hắn trước, có khi nào kết cục này sẽ thay đổi chăng.
Oán cũng chỉ là oán, bọn họ vẫn đã tới trễ một bước.
Trong lòng vô vàn ý niệm chạy qua, mắt vô ý liếc nhìn khuôn mặt Lưu Nguyệt, đôi mắt đen nhánh, lúc này mở to, nhìn về phương hướng Độc Cô Dạ nhảy ra ngoài.
Lúc nhạt, lúc sâu, lúc bất đắc dĩ.
Xen lẫn cảm giác không nói thành lời được.
Chỉ bằng cái nhìn này, Âu Dương Vu Phi đột nhiên chợt hiểu ra.
Lưu Nguyệt nàng cũng biết, nàng cũng hiểu được.
Chẳng qua là, nàng không thể đáp lại được một tình cảm tương xứng như vậy, cho nên nàng giả vờ xem như không biết, xem như không nhìn thấy.
Rất lãnh khốc, rất vô tình.
Nhưng, thật sự là vô tình, lãnh khốc sao ?
“Nàng nói xem, bộ nàng không có chuyện gì làm hay sao mà đi chọc nhiều nợ nần như vậy.” Tựa như thở dài, ẩn một chút quở trách, Âu Dương Vu Phi nhìn vào mắt Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy thu ánh mắt nhìn hướng Độc Cô Dạ đã rời đi lại, quay qua nhìn vào mắt Âu Dương Vu Phi.
Không có trả lời.
Chỉ có ánh mắt thật sâu, nhàn nhạt nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi vừa thốt lời kia ra, đã biết ngay mình dở rồi.
Chuyện này có phải do chính Lưu Nguyệt tự mình đi gây ra đâu, nhìn lại bản thân mình, hắn hẳn cũng hiểu được.
Lưu Nguyệt không hề chủ động trêu đến bọn hắn.
Chẳng qua là, sự tao nhã kia, khí độ kia, cách hành xử kia, thật khiến người ta ghi khắc, ngưỡng mộ trong lòng.
Lập tức, vạn vật như dừng lại một khắc, quay đầu, bây giờ hắn phải chuyên tâm làm công việc của mình, hút châm độc ở trên người Lưu Nguyệt ra.
Lời hắn vừa thốt ra lúc nãy là sai rồi.
Giữa hai người nháy mắt lâm vào trầm mặc, cùng với tiếng chém giết rung trời ầm ầm ngoài kia, như hai thế giới riêng biệt.
“Ta chưa từng cố ý trêu chọc oan nợ gì, nhưng, ta cũng đồng thời tuyệt không hối hận quen biết các ngươi, được gặp các ngươi, là may mắn của ta.”
Giữa trầm mặc nơi này, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Từng chữ, từng chữ nói rất chậm, nhưng cũng vô cùng kiên định và chắc chắn.
Âu Dương Vu Phi vừa nghe nói thế, động tác trong tay chợt khựng lại, mắt đột nhiên hơi cay cay.
Lưu Nguyệt đáng chết.
Vốn đã quyết tâm đồng hành cùng nàng mặc kệ mọi chuyện thế nào, vốn không muốn biểu lộ ra cảm giác và tình ý của bản thân, nhưng giờ đây nghe được một câu này.
Khiến cho cái tâm ý vốn đã giấu rất sâu rất sâu của hắn cũng nảy lên thật kịch liệt.
Khiến cho hắn cảm thấy vì nàng mà vượt lửa băng sông, cũng đáng, cũng đáng lắm rồi.
Mắt hơi đỏ, Âu Dương Vu Phi cảm thấy Lưu Nguyệt đang nhìn sang, lập tức che giấu, vỗ một cái qua, hung ác nói: “Động đậy cái gì, không được nhúc nhích.”
Sự cảm động toát ra trong mắt rồi biến mất rất nhanh của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt không nhìn thấy.
Nhưng, cái đập tay này của Âu Dương Vu Phi, lại khiến Lưu Nguyệt đau đến điếng người.
Nhe răng trợn mắt, Lưu Nguyệt nhất thời đau đến cắn răng.
Hít vào một hơi khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ đáng chết, món nợ này xem ta theo chân bọn họ tính toán cho bằng hết.”
Tai nghe được lời Lưu Nguyệt nghiến răng nói, da mặt Âu Dương Vu Phi run lên.
Trong loạn quân muốn bắt giặc phải bắt vua trước, đây là một mưu lược tốt, một kế sách hay.
Dùng độc được không trí mạng nhưng có tính năng gây tê dại khống chế hai người Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ, tiến tới bắt đi.
Vậy thì Ngạo Vân quốc và Bắc Mục, cũng sẽ nhanh chóng quy phục thôi.
Đến lúc đó đưa giải dược cho Lưu Nguyệt là xong.
Dù sao cũng không chết, tới lúc những người cấp trên ở Minh Đảo truy cứu, cũng sẽ không xử phạt gì.
Thật tốt, ý này thật là tốt.
Đáng tiếc, không có bắt được Lưu Nguyệt.
Như vậy, khi Lưu Nguyệt trả thù, hắn không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết một chuyện, cửu thánh Minh Đảo coi như gặp đại hạn.
“Người đâu, khởi động thế công thứ hai cho ta.”
“Tuân lệnh.”
Mệnh lệnh vừa ban ra, lập tức truyền đi bốn phương tám hướng.
Lưu Nguyệt vốn không muốn quá làm khó cửu thánh Minh Đảo, nhưng, hiện giờ đã dám động đến nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí.
(truyện Vương phi 13 tuổi có nguồn từ thautamquyquan.wordpress và không hợp tác với bất kỳ web truyện nào khác, nơi nào mang đi mà không ghi chú lại đầy đủ nguồn gốc đều là ăn cắp).
Tiếng trống trận cùng tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp.
Binh mã Bắc Mục bắt đầu có chuẩn bị công phòng, bắt đầu ‘bỏ sót’ một số con đường nhỏ.
Sau đó, bốn thánh Minh Đảo Kim Mộc Thủy Thổ, nhìn thấy cố chỗ sơ hở, lập tức xông tới, phá vỡ trận doanh vây công, mang theo toàn bộ tinh binh cường tướng còn sót lại.
Theo hướng hậu phương lớn, trốn chạy đi như điên như cuồng.
Lưu Nguyệt đã được Âu Dương Vu Phi hút hết toàn bộ ngưu mao châm trong cơ thể, lại một lần nữa đứng thẳng kiên cường.
Đứng nhìn thi thể con tuấn mã đang nằm trên đất, mắt chợt lạnh đi, trên mặt hiện một chút vẻ nghiêm túc, hai tay vung lên, làm vài dấu hiệu truyền lại cho thủ hạ.
Mây trắng trên đầu cũng như nhiễm một chút màu máu trên mặt đất.
Ánh sáng màu trần bì toát ra phía chân trời, chiếu rọi xuống chiến trường bên dưới, khiến nó càng đỏ đến kinh người.
Tứ thánh Minh Đảo mang theo tàn binh bại tướng, chạy thật nhanh.
Phía sau, Độc Cô Dạ xua quân đuổi thẳng theo một đường không dứt.
Thẳng đến hướng biên giới Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì chỉ có đến được nơi đó, mới có được ‘địa lợi’, không nói có thể thay đổi cục diện, nhưng ít nhất cũng chạy trốn được, làm gì sau đó để sau hẵng tính.
Ngày đêm liên tục, phóng ngựa như bay.
Tứ thánh Minh Đảo mang theo đội ngũ của mình chạy thật nhanh, tốc độ so với lúc bọn hắn xung phong đến còn mau hơn.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, màn đêm đen, là một cảnh giới khác hẳn.
Bình nguyên, thế nào là một bình nguyên.
Đó chính là một nơi thổ địa nhìn chung cũng khá bằng phẳng, không có núi cao đến thấu trời, không có rặng núi liên tiếp trùng điệp.
Nhưng, cũng không phải đến một cái sườn đất nhấp nhô cũng không có.
Không có một chút trở ngại nào trên đường.
Phóng ngựa chạy như điên, tứ thánh Minh Đảo giữa màn đêm đen đặc này, cứ hướng phía trước mà chạy.
Phía sau là Độc Cô Dạ dẫn binh mã điên cuồng đuổi theo, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào tốc độ của mình, không thể ngừng, không thể ngừng được.
Phóng ngựa đi qua, vòng qua một sườn đất khá bằng phẳng, chạy dẫn đầu là Thổ thánh, trực tiếp phóng ngựa điên cuồng xuống phía dưới sườn dốc.
Tuấn mã phi nhanh bốn vó, đường xuống dốc vốn đã đi nhanh, nay lại càng như đang bay xuống vậy.
Giữa màn đên nơi này, Thổ thánh đang phóng ngựa xuống, tuấn mã dưới người vốn đang chạy rất nhanh, đột nhiên nghiêng người té ngã một cái như cây đốn gốc.
Giống như nó đột nhiên bị vọp bẻ, hoặc là đã có vật gì đó ngáng chân nó.
Thổ thánh thất kinh, nhưng phản ứng cũng mau, lập tức vỗ mạnh tuấn mã dưới người một cái, nhảy lên cao trên không trung.
Song, tiền phong doanh (quân tiên phong) vốn theo sát hắn, lại không có võ công tốt được như vậy.
“Hí….”
“Rầm rầm rầm…..”
“A…..”
Lập tức, một mảnh tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ngựa hí liên tiếp vang lên.
Tiền phong doanh theo sát hắn, chiến mã cũng như binh lính, từ đi đầu tới theo cuối, lăn lộn loạn xạ té ngã đầy ra đất.
Hỗn loạn.
Thổ thánh nhảy một cái đáp về phía xa xa, nhìn lại nơi mình vừa đứng, thấy vậy trong lòng thót một cái.
Không ổn, không phải ngựa có vấn đề, có mai phục.
Song, nãy giờ vốn đi tốc độ nhanh như vậy.
Phía trước một người ngã xuống, phía sau còn đang theo đà xông lên, sau đó sợ hãi kêu một tiếng, liền cũng ngã theo người trước.
Phía sau, phía sau nữa, cũng lặp lại hành động như vậy.
Trời ạ, nếu cứ như vậy….
“Không được tới đây, không được tới đây…”
Tiếng ra lệnh mang chút hoảng sợ, lập tức vang lên điên cuồng, trong bóng đêm này, cho dù tiếng ngựa hí người kêu hỗn loạn, cũng không chèn qua được tiếng Thổ thánh rống to.
Tứ thánh Minh Đảo vốn mang theo cũng toàn tinh binh cao thủ.
Trong quá trình chạy trốn, không phải bốn người cùng một chỗ, mà là chia từng tốp từng tốp, mỗi tốp một người dẫn dắt.
Bốn người mỗi người lãnh đạo một trận doanh chạy đi.
Lúc này, tiếng rống to của Thổ thánh như xé toạt màn đêm, dù binh lính phía tuốt sau không nghe thấy, nhưng mà Thủy thánh cũng đã phát hiện được.
Nhất thời mặt liền biến sắc, hét lớn: “Dừng lại, không được đi tiếp…”
Tiếng ra lệnh từng cái từng cái được truyền đi ra sau.
Phía trước, binh mã theo sát Thổ thánh, dù sao cũng là Minh Đảo huấn luyện, hành động và phản ứng cũng rất nhanh.
Nghe được mệnh lệnh, lập tức kìm hãm tốc độ của mình, dừng lại ngay sau đó.
Cả đội ngũ phía trước nhanh chóng ngừng lại.
“Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì vậy ? ” Tiếng hỏi han lo lắng truyền từ phía sau đến.
Những người đã dừng ngựa được, mượn ánh trăng thấy rõ tình hình phía trước xong, đồng loạt hút một hơi khí lạnh.
Cả một mảnh người ngã ngựa đổ, người ngựa hỗn loạn ở chung một chỗ, ngã đầy trên đất.
Dày đặc đến mức nhìn cũng khó phân biệt, chỉ trong nháy mắt mà đến tình cảnh như vậy, không biết đã ngã bao nhiêu người.
Mà bao nhiêu người, bao nhiêu ngựa ở đây, cũng không đứng lên nổi nữa.
Sắc mặt xanh mét, Thổ thánh đứng yên tại chỗ, xem xét thật kỹ xung quanh.
Hơi dính một chút thổ nhưỡng màu đen nơi này, từng sợi thừng gạt ngựa chăng ngang dọc phía trước bọn hắn.
Tựa như trắng trợn không kiêng sợ.
Tựa như không hề lo chúng sẽ bị lộ.
Giống như hoàn toàn không đem bọn họ để vào trong mắt.
Thổ thánh, sắc mặt càng lúc càng xanh mét đến không thể xanh hơn nữa.
Mượn ánh trăng nhìn về mảnh đất phía trước, chăng chi chít dày đặc thừng gạt ngựa.
Cách khoảng mấy trượng thì có một cái, rất nhiều, dường như đã bao vây cả một vùng đất nơi này.
Ngửa đầu nhìn phía trước, căn bản không thể thấy được điểm cuối.
Mẹ nó, mai phục, đây là mai phục.
Bọn chúng vốn đã chuẩn bị sẵn mai phục ở chỗ này.
Nhiều thừng gạt ngựa như vậy, người còn có thể từ từ vượt qua, ngựa thì biết làm thế nào ?
Bọn họ chẳng lẽ cứ đi chừng mấy trượng lại phải nhảy một bước, né qua mấy sợi thừng gạt ngựa này ?
Hoàn toàn không thể được.
Hơn nữa, bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, không có nhiều thời gian dạo chơi ở chỗ này, bọn họ bây giờ là đang chạy trối chết, không phải đi tản bộ.
Song, không đợi Thổ thánh kịp tức giận, nhãn lực vô cùng tốt của hắn đột nhiến khiến hắn ngẩn ngơ.
Căng mắt ra, Thổ thánh dùng toàn bộ sự tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Trên đường chân trời ở khoảng đất phía trước, giống như hơi lóe lên ánh sáng bạc.
Đúng, chính là ánh sáng bạc, dưới ánh trăng chiếu rọi tản ra gợn sóng lượn lờ vô cùng mê hoặc, vô cùng thuần khiết, vô cùng xinh đẹp.
Thổ thánh bất giác nắm chặt bàn tay, nếu hắn không nhìn lầm, thì đó chính là bom của Lưu Nguyệt, là thứ đồ có lực uy hiếp kinh người đó.
Lại ở chỗ này chờ sẵn bọn họ, ở nơi này…
“Phân Trát, ngươi thay ta dẫn đội, đổi hướng lui về phía Đông, mau.”
Xác định cạm bẫy phía trước trong chốc lát, Thổ thánh lập tức rống to một tiếng, quyết định nhanh sẽ không di chuyển theo hướng này nữa, không tiến vào sâu trong cạm bẫy.
“Dạ.” Vừa dừng ngựa lại kịp thoát nạn trong gang tấc, tiểu tướng Phân Trát lập tức đáp lời, hét lớn một tiếng: “Toàn bộ theo ta.”
Xoay người, thay đổi phương hướng, phóng ngựa theo hướng bình nguyên phía Đông mà chạy.
Đại đội phía sau, lập tức cũng chuyển theo cùng hướng.
Đứng trên mảnh đất đen, Thổ thánh nghe tiếng rên rỉ truyền đến bên tai, nhìn thoáng qua những binh sĩ bị ngã trọng thương, nằm la liệt trên đất.
“Đứng lên, ai đuổi theo được thì theo ta.”
Không nhiều lời thêm một câu nào, Thổ thánh ra lệnh một tiếng, xoay người theo hướng Đông mà chạy.
Phía sau hắn, chỉ có rất ít người có thể gắng gượng đứng lên, lảo đảo đi theo.
Bỏ lại sau lưng bọn hắn, là vô số tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Hành quân đánh giặc, lúc thắng mới có thể còn chiếu cố được thương binh.
Lúc thất bại, lúc chạy trốn, người bị thương, chỉ là một gánh nặng.
Huống chi, hiện tại cái bọn họ cần là tốc độ, tốc độ nhanh nhất.
Không phải không muốn mang bọn họ theo, chỉ là, không có cách nào.
Trung quân biến thành tiền quân, Thủy thánh dẫn đầu cũng nhanh chóng đổi hướng chạy về phía Đông.
Song, chỉ vì cạm bẫy khiến việc di chuyển bị gián đoạn trong thời gian ngắn như vậy, cũng khiến cho binh mã Độc Cô Dạ đuổi theo phía sau càng gần hơn một bước.
Quân phía sau, trực tiếp bị Độc Cô Dạ chặn được, chém đứt một cái đuôi của liên quân Hậu Kim – Minh Đảo.
Tiếng chém giết, dưới bóng đêm truyền đi rất xa, chấn vang trên bầu trời bình nguyên lộng gió.
Song, trong tiếng chém giết vang trời đó, tốc độ trung quân chạy về phía trước lại như càng nhanh hơn.
Tiền phong và hậu quân, cái nào cũng là kỵ binh, chỉ có trung quân là bộ binh.
Không có tuấn mã, chỉ dựa vào cặp chân, vung mạnh cuồng chạy bên trên bình nguyên.
Tốc độ kia, so với có ngựa thì chậm rất nhiều, nhưng so với tốc độ hành quân thường ngày, thì nhanh hơn không chỉ gấp hai gấp ba lần.
Đêm, càng thêm đen, thêm sâu.
Ánh sao như ánh ngọc, chiếu rọi trên cả vùng đất.
Một loại ánh sáng lộng lẫy và mị hoặc vô cùng.
Bôn tẩu thật nhanh, trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại duy nhất một rừng đen nghịt người hành quân này.
Tốc độ thật mau, hướng về phía biên giới Tuyết Thánh quốc.
Mặc dù vừa mới sửa lại phương hướng di chuyển, nhưng đích đến thì vẫn không đổi.
Hơn nữa, vận may còn khá tốt.
Bóng đêm miên man, phía trước loáng thoáng xuất hiện dấu hiệu có thôn trang thành trấn nào đó.
Chạy suốt từ quốc nội Ngạo Vân tới tận đây.
Nếu phía trước có thành trấn, như vậy chẳng khác nào có cơ hội nghỉ ngơi thở dốc một chút, lại còn có thể hơi ngăn chặn cơ hội liên quân của Độc Cô Dạ và Lưu Nguyệt.
Đầu lĩnh Thủy thánh, mặt vốn trầm lãnh cũng khẽ nở nụ cười.
Song, nụ cười còn chưa kịp nở rộng, mặt Thủy thánh đột nhiên cương lại.
“Giết….”
Trong bóng đêm yên tĩnh, loáng thoáng thấy bóng tường thành phía trước.
Đột nhiên, ánh lửa lóe lên, chiếu rọi toàn bộ bình nguyên đen nhánh này rõ ràng rành mạch.
Dưới ánh lửa sáng rực kia, là vô số binh mã đã sớm bày sẵn trận địa đón quân địch.
Vũ khí chiến giáp màu đen, là binh mã Bắc Mục.
Dàn trận chỉnh tề, khí thế hiển hách.
Vũ khí chung cực (lợi hại nhất, xuất hiện cuối cùng) màu bạc dưới ánh lửa soi, xếp thành một hàng ngay ngắn.
Màu bạc sáng bóng, được ngọn lửa rọi lên như tỏa ra một quầng sáng năm màu lóng lánh lênh đênh.
Nhìn thật xinh đẹp, nhưng lại khiến cho Thủy thánh trong lòng run sợ.
Dưới ánh lửa mở đường, binh mã xuất hiện hết.
Vũ khí chung cực màu bạc, bay tới hướng bọn hắn, không phải rất nhanh, thậm chí có thể nói là hơi chậm, là một loại tư thái ung dung tự tin vô cùng.
Vật này…Vật này…
“Ầm.” Một đám lửa tín hiệu nổ vang phía chân trời, khiến bóng đêm như tản ra ánh sáng rực rỡ.
Khiến liên quân Hậu Kim – Minh Đảo đang chạy như điên đến hướng này không khỏi đồng loạt sửng sốt, lập tức dừng bước lại.
Lúc này, từ hậu quân thành trung quân, Mộc Thánh, vừa nhìn thấy loạt đạn tín hiệu này.
Lông mày sắc lại lạnh vô cùng, dường như không cách nào dùng lời nói diễn tả được suy nghĩ trong đầu.
Đây là báo hiệu phía trước có cường địch, có tập hợp lại cũng không thể liều mạng được.
“Cả đội, hậu quân thành tiền quân, đi theo ta.”
Tiếng rống to cuồn cuộn vang lên trong đêm tối, Mộc thánh giương roi ngựa lên, thắng ngựa lại rồi nhanh chóng đổi một hướng khác, dẫn đầu đoàn người phóng về phía trước.
Bắc không thể đi, Đông không thể đi, Nam có Ngạo Vân và Lưu Nguyệt, vậy cũng chỉ có thể về phía Tây.
Chỉ có thể đi về phía này thôi.
Hậu quân thành tiền quân, Mộc thánh dẫn đầu đoàn người chạy trốn điên cuồng.
Mà lúc này đây, bộ binh thuộc trung quân cùng kỵ binh doanh của Bắc Mục, giao chiến.
Bộ binh, dù có nhanh đến mức nào, cũng không thể so với kỵ binh.
Không cần dùng đến bom thùng sắt, binh mã Bắc Mục trực tiếp đồng loạt xông lên nghênh chiến.
Bao vây nửa quân bộ binh phe địch, bắt đầu chém giết.
Minh Đảo vốn đang còn lại khoảng ba mươi vạn binh mã, bị hai mai phục này quấy nhiễu, trong thời gian ngắn chỉ còn lại có chừng hai mươi vạn, đang nhanh chóng chạy về hướng Tây.
Ánh trăng hoa mỹ, nhưng cũng không bù đắp được những tiếng kêu la kịch chiến bên dưới.
Dưới ánh lửa, Lê Khoát đứng tại hậu phương trên tường thành cao của thành trấn quan sát tình huống chiến trường phía trước.
Thấy mọi chuyện như vậy, trong mắt lóe lên một chút tia sáng, khóe miệng vẽ lên một nụ cười thiết huyết, cười lớn một tiếng.
“Truyền tin cho chủ soái, nhiệm vụ tại nơi này đã hoàn thành theo kế hoạch, những binh mã còn sót lại của Minh Đảo đang chạy về hướng Tây.”
Hai tay khoanh trước ngực, Lê Khoát nói thật chậm rãi.
“Tuân lệnh.”
Bên cạnh, quan truyền lệnh lập tức đáp lời đi ngay.
Cung trăng treo trên cao, có vũ khí mạnh nhất thế giới này, có mưu lược, làm sao mà không thắng được.
Bóng đêm tung bay, mang theo khí trời thu mát mẻ.
“Thái tử điện hạ, Bắc Mục phía trước truyền tin, Minh Đảo đang chạy về hướng Tây.”
Binh mã đuổi theo phía sau Minh Đảo, Thiên Nhai lớn tiếng bẩm báo với Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ nghe vậy, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt.
Phía Tây, nơi đó là biên giới Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc, đồng thời cũng là nơi hắn và Vân Triệu sớm mai phục đầy trọng binh chờ sẵn.
Nơi đó chính là tử địa.
Minh Đảo hiện tại đã bị Lưu Nguyệt ép tới hướng đó, rất tốt, rất tốt.
“Đuổi theo.” Trường kiếm vung mạnh xuống, mang theo băng hàn tuyệt đối.
“Lý Mục, nơi này giao cho ngươi, những người khác theo sát bổn tướng.”
Quát to một tiếng, truy binh Ngạo Vân và truy binh Bắc Mục, bỏ lại những đội ngũ Minh Đảo lẻ tẻ, đi theo Độc Cô Dạ, điên cuồng đuổi chạy về phương Tây.
Lần này, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt.
Gió thổi tứ phương, đêm đen mịt mù.
Phương này, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ đang liên thủ cưỡng chế binh mã Minh Đảo chạy theo hướng mà họ muốn.
Đưa Minh Đảo vào con đường cuối cùng và duy nhất.
Mà Hiên Viên Triệt bên kia, cũng đang liên thủ với Vân Triệu, đang đại sát tứ phương.
Thương Giác nhị thánh, suất lĩnh mười ba vạn binh mã, đang tiến vào mảnh đất Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh, quái thạch lởm chởm, núi cao rừng sâu.
Gió thu thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc.
Khí trời mát mẻ thế này, thật có cảm giác như đã vào cuối thu, chẳng qua là những tán lá cây vẫn còn giữ được màu xanh tươi.
Thương Giác nhị thánh mang theo binh mã, cũng không phải định một đường bay qua Tần Lĩnh, mà là chuẩn bị men theo dải đất dưới chân núi đi vòng qua.
Rừng sâu cây nhiều, mặt trời trên cao như bị che khuất.
Ánh nắng chói chang như vậy, mà chỉ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây được một ít, rọi xuống vài điểm sáng.
Mười ba vạn binh mã yên lặng như tờ, nhanh chóng di chuyển băng rừng, hù dọa vô số chim thú sống trong đó.
“Rắn!” Giữa không khí lặng ngắt nơi này, đột nhiên một tiếng kêu to phá tan không khí yên tĩnh rừng sâu.
Thương thánh dẫn đầu nhất thời nhíu mày. Rừng cây rậm rạp như vậy, mặc dù chỉ là đi dọc theo mé ngoài, có rắn cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, song hắn còn chưa kịp mở miệng khiển trách.
Không khí chung quanh rừng cây có một chút..không đúng.
Nếu nói trước kia là bình tĩnh nhu hòa, thì giờ đây đột nhiên biến trở thành âm u quỷ dị.
Thương thánh trầm mặt lại, bầu không khí này…..
“Rắn, a ở đây cũng có….”
“Đây, đây cũng có…..”
“Trời ơi, rất nhiều rắn, rất nhiều…”
“Rắn độc, là rắn độc, là rắn độc….”
Giữa bầu không khí đột nhiên thay đổi này, đội ngũ đang lặng ngắt như tờ đột nhiên đại loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên khắp nơi, tràn đầy sợ hãi và khẩn trương.
Dày đặc, chồng chất.
Rừng cây mới lúc nãy còn là nơi gió nhẹ trống trải, giờ đây từ bốn phương tám hướng vô số rắn độc bò ra.
Đỏ, xanh lá, trắng, vàng…
Rắn đầu tam giác, rắn đuôi chuông, rắn hổ mang….
Toàn bộ đều là rắn độc, toàn bộ đều là những bộ da mang màu sắc mỹ lệ đến không thể mỹ lệ hơn được nữa.
Trong nháy mắt, giống như là từ trên trời rớt xuống vậy, tràn ngập đầy cả một mảnh đất này.
Đến hoàn toàn không chút dấu hiệu báo trước, đến thật hùng hổ.
“A, cứu mạng, cứu….”
“Mau giết bọn nó, nhanh lên…”
Đội ngũ nghiêm chỉnh có trật tự, nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Vung đao lên chém rắn, bị rắn chui vào giáp cắn, cuống quít chạy trốn…Cả một đội quân trở nên lộn xộn nháo nhào, quả thực không cách nào hình dung được.
Sắc mặt Thương thánh trầm xuống, nơi này vốn không thể xuất hiện nhiều rắn độc đến như vậy, có một số loài giống như không phải vốn là bản địa ở đây.
Mai phục, có mai phục, nơi này không thể dừng lại lâu.
Thương thánh nhất thời bừng tỉnh, lập tức xoay người, hướng về phía đội ngũ đang bối rối phía sau, rống to một tiếng nói: “Loạn cái gì mà loạn, tên nào dám sợ hãi, ta giết cửu tộc nhà hắn.”
Ngay sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: “Dám giết chúng đi hai bên, không dám ra tay đi ở giữa, xông qua mau lên.”
Minh Đảo, là dân đảo.
Rắn độc, bò cạp, không phải là không có.
Những người dám ra tay giết những thứ này, không phải ít.
Lập tức, cả một đội binh sĩ từ trong hoảng sợ bình tĩnh lại, quơ đại đao.
Vừa chém đám rắn độc trong bụi cỏ, vừa đi theo hướng Thương thánh vừa xoay người chạy về phía trước.
Rắn độc nhiều, người còn nhiều hơn.
Đột nhiên, Thương thánh đầu lĩnh vừa mới xông ra khỏi khu rừng rậm, một rừng khôi giáp màu đen ập đến trước mặt, lại làm hắn hoàn toàn choáng váng.
Chỉ thấy, phía trước bọn họ, hàng loạt binh sĩ đứng dàn thành hàng.
Lẳng lặng đứng ở cửa ra, tên đã lên dây, binh mã uy phong.
Đầu lĩnh Mộ Dung Vô Địch, một thân áo giáp, ngồi trên con chiến mã cao lớn uy nghiêm, khuôn mặt lạnh như băng.
Hỏng bét, bọn hắn đã tự chui mình vào rọ rồi, nguy to, vẻ kinh hãi của Thương thánh còn chưa kịp lộ ra ngoài.
Mộ Dung Vô Địch vẻ mặt lạnh như băng, trường kiếm vung lên: “Bắn.”
Tiếng rống to lạnh như băng, những mũi tên nhọn chi chít hợp lại một hướng, bắn về phía binh mã Minh Đảo.
Khí thế phô thiên cái địa như thế này, thật chẳng khác gì nạn dịch châu chấu.
Ứng phó không kịp, hoàn toàn không ứng phó kịp.
Không thể làm gì đấu với đã chờ sẵn ở chỗ này chỉ chực tấn công.
Cao thấp, lập tức có thể đoán ra, thắng thua, lập tức có thể biết được.
“Lui, lui về.” Thương thánh thấy vậy sắc mặt xanh mét, vừa quơ trường kiếm đỡ tên nhọn nhiều và bắn rát như châu chấu, vừa rống to ra lệnh.
“Không xong, hậu đội đụng phải mai phục, đường lui của chúng ta đã bị chặt đứt.”
Tiếng ra lệnh của Thương thánh vừa mới ra khỏi miệng, tiếng Giác thánh phía sau cũng lập tức truyền tới.
Trước có sói, sau có hổ.
Bọn họ hoàn toàn bị bao vây, bị bao vây hết rồi.
Mặt Thương thánh nháy mắt đen như mực, biểu cảm trở nên tàn khốc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Vô Địch mặt lạnh như băng trước mắt.
Muốn bao vây hắn, hừ, đây là rừng rậm, không phải bình nguyên.
Không dễ dàng như vậy.
“Người đâu, truyền lệnh xuống, trung quân thành tiền quân, theo hướng Đông của cánh rừng thoát khỏi nơi này.”
Trước sau đều có chặn đường thì có vấn đề gì.
Hai bên của hắn đều là rừng rậm, rừng thì vô số đường đi, còn sợ bị vây diệt.
Lệnh vừa ra trong khoảng khắc, mười ba vạn nhân mã lập tức chuyển hướng, thẳng theo mé núi Tần Lĩnh vọt qua.
Lúc này phía trước không thể đi, phía sau không thể lui, vậy chỉ còn cách bay thẳng qua núi Tần Lĩnh này thôi.
Tên nhọn phá không, từng trận từng trận chém giết.
Mười ba vạn nhân mã Minh Đảo, hướng Tần Lĩnh mà chạy, nếu muốn hoàn toàn vây khốn người trong rừng rậm, thật sự là chuyện không thể.
“Tướng quân, đuổi theo hay không?” Mộ Dung Nghị nhìn Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói.
“Không cần.” Mộ Dung Vô Địch liếc mắt nhìn tiền quân Minh Đảo lưu lại làm đội cảm tử, còn trung quân đã nhanh chóng lui vào sâu trong Tần Lĩnh, lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Mục tiêu của chúng ta không phải là bọn hắn, lưu lại một nửa ở đây, nửa còn lại đi theo ta.”
Mộ Dung Vô Địch sờ sờ cằm, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén lạnh như băng.
Nhiệm vụ của hắn là buộc những tên kia tiến vào Tần Lĩnh, đi lên đúng con đường đó, những việc khác không phải mối quan tâm của hắn.
Hắn, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.
“Đi.” Quát to một tiếng, Mộ Dung Vô Địch chia quân làm hai, bản thân mang theo một nửa nhân mã, lặng yên không tiếng động trở về Đô thành của Tuyết Thánh quốc.
Gió thu sàn sạt, lá cây trong rừng rơi lả tả như múa lượn.
Từ Đô thành Tuyết Thánh, đội quân duy nhất của Minh Đảo tháo chạy được, đã bị buộc phải đi về hướng Tần Lĩnh.
Mà Tần Lĩnh của Tuyết Thánh quốc, một khi vượt qua.
Phía trước, chính là biên giới Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Nơi đó. đang có một lượng lớn binh mã của Độc Cô Dạ và Vân Triệu chờ sẵn.
Màn trời giăng cao, mây trôi vô tướng. (không hình dáng cụ thể)
Độc Cô Dạ và Lưu Nguyệt liên thủ, binh mã hiển hách uy nghiêm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đánh bại bốn thánh Kim Mộc Thủy Thổ không tốn nhiều sức lực.
Hai thế lực thống nhất, mấy chục vạn quân ra oai.
Chém giết một đường, tróc vẩn lân từng tầng từng tầng.
Bốn thánh bị đuổi theo như chó nhà có tang, dùng hết tốc lực chạy về phía biên giới Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc.
Còn bên kia, quân của Mộ Dung Vô Địch phân ra cùng binh mã Tuyết Thánh hợp lại, một đường đuổi giết binh mã của hai thánh đang băng qua Tần Lĩnh.
Ép mười mấy vạn binh mã này, phải vượt qua dãy núi Tần Lĩnh.
Cuối cùng, từ bên kia Tần Lĩnh thoát chạy ra ngoài, tiến vào biên cảnh Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc.
Thế núi hơi dốc, trùng trùng điệp điệp.
Có lúc lại thoai thoải nhấp nhô, như Cự Long nhẹ nhàng uốn mình.
Dưới sắc thu đã vào mùa, mà từng tấc đất, từng ngọn cây nơi này lại tràn đầy sinh cơ, tràn đầy sức sống.
“Mộc, phía trước đã là biên giới Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc, sắp tiến vào núi Lịch Luyện rồi.”
Suất lĩnh đội quân một đường tháo chạy đến đây, bị Độc Cô Dạ và Bắc Mục truy kích, chém mất rất nhiều quân, hiện giờ còn lại không nhiều binh mã lắm.
Kim thánh cau mày trầm giọng nói.
Phía trước chính là núi Lịch Luyện, vốn không phải con đường bọn họ muốn đi.
Nhưng, lúc này, bọn họ đã bị ép tới đây rồi, làm sao bây giờ?
Mặt trầm như nước, Mộc thánh ngó chừng ngọn núi phía trước, trầm giọng nói từng chữ từng chữ: “Tiến vào.”
Ba thánh Kim Thủy Thổ nghe vậy, đồng loạt liếc nhau một cái, im lặng không lên tiếng vung tay về phía trước.
Binh mã phía sau, đều chuyển hướng đi vào núi Lịch Luyện.
Đây tuy không phải con đường bọn hắn muốn đi, nhưng đã đến tận đây, chỉ có thể tiến vào bên trong, có khi còn tìm thấy được một đường sinh cơ.
Binh mã lần lượt vào, số lượng còn lại chẳng tới mười vạn người, im ắng không một chút ý chí chiến đấu.
Trời xanh trên cao, xanh xanh khiến tinh thần con người thật sảng khoái.
“Giết…” Toàn quân vừa mới bước vào núi Lịch Luyện, tiếng hô chém giết phía sau đã vang lên như bão táp phá thủng trời xanh.
Kèm theo đó là bụi đất mù mịt, là liên quân của Độc Cô Dạ và Bắc Mục đến.
“Mau.” Bốn thánh vung tay lên, chạy vào theo đường mòn dẫn vào trong núi.
Tốc độ con người chạy trối chết luôn rất nhanh.
Trong phút chốc, đã hoàn toàn bỏ xa liên quân hai nước phía sau, ngay cả tiếng hô chém giết cũng không nghe thấy nữa.
“Nghỉ một…”
“Bọn chúng trốn chỗ nào?”
Tiếng hô kêu nghỉ ngơi của Thủy thánh còn chưa kịp nói ra miệng, hướng bên trái đột nhiên vang lên một tiếng rống to, vô số binh mã Ngạo Vân quốc xông ra.
Nhiều phô thiên cái địa, dày đặc, nhìn hết tầm mắt chưa thấy kết thúc.
“Đi mau.” Quyết định thật nhanh, xoay người rút lui.
Núi non uốn lượn, bốn thánh Minh Đảo chạy thật nhanh, trong đường mòn di chuyển hỗn loạn.
Không lâu sau, tiếng quát phía sau đã tĩnh lặng lại, hẳn là đã bị bọn họ cắt đuôi.
Toàn thân đầy mồ hôi, binh mã Minh Đảo đã mệt đến không thể mệt hơn nữa rồi.
Tựa vào trên tảng đá, Mộc thánh liếc nhìn địa đồ, lau trán một chút nói: “Trong vòng vài dặm quanh đây, tìm địa phương bí mật, chúng ta nghỉ ngơi một….”
“Báo thù, cho những binh sĩ đã chết của Tuyết Thánh quốc chúng ta, báo thủ rửa hận…”
Lời Mộc thánh còn chưa nói hết, phía trước bọn họ, đội nhiên trên đỉnh núi rất nhiều binh sĩ đứng, cung tên trong tay.
Đó là, binh mã Tuyết Thánh, là Tuyết Thánh quốc.
Mười vạn binh mã Minh Đảo đều sửng sốt, tính bỏ chạy, âu cũng là phản xạ sinh tồn.
“Không tốt, chúng ta giống như đã bị bao vây.” Thủy thánh phóng ngựa đến bên cạnh, lạnh lùng nói.
“Binh mã Ngạo Vân, binh mã Tuyết Thánh, bọn họ đều đã sớm chờ ở đây rồi.” Thổ thánh sắc mặt xanh mét.
“Bất kể có phải mai phục hay không, chúng ta phải từ nơi này thoát ra ngoài, thoát ra ngoài.” Mộc thánh hai mắt như gằn lên gân máu.
“Thùng thùng…” Đang lúc lời của Mộc thánh còn vương ở miệng.
Tiếng trống trận đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên phía chân trời, như từ bốn phương tám hướng mà đến.
Xuyên qua vô số dãy núi, quanh quẩn vô số đỉnh núi, liên tiếp liên tiếp, liên miên không dứt.
Vô số người bắt đầu từ các chân núi, đỉnh núi bước ra, tầng tầng lớp lớp.