Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 353: Nhược thủy ba nghìn (10)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Còn chưa nói xong, mày Hiên Viên Triệt đột nhiên dựng thẳng, một phen ấn vết thương của Lưu Nguyệt, đôi mắt trầm xuống, sắc mắt chợt lóe qua tia giận dữ : “Tại sao lại bị thương?”

“Vô sự, chàng thì sao?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Triệt, khóe mắt quét qua Thanh Liên công chúa bên cạnh, thực nhạt.

“Ta có thể có chuyện gì…” Nói được một nửa, Hiên Viên Triệt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, bề ngoài bình tĩnh nhưng sâu bên trong là ba đào mãnh liệt (cuồn cuộn sóng dữ). Hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt nàng, giống như sáng tỏ cái gì, Hiên Viên Triệt trở nên nghiêm túc : “Nguyệt, tin tưởng ta không?”

“Tin tưởng.” Không hề chần chờ, cũng không có không xác định.

Nàng nguyện ý tin tưởng hắn, nàng chỉ tin tưởng hắn.

Nghe đáp án không chút do dự của Lưu Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Triệt chậm rãi tản ra, khôi phục vẻ tươi cười tà mị, nhéo nhéo chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói : “Ghen tị.”

Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt không có trả lời, chỉ cầm lấy tay của Hiên Viên Triệt, nhanh thật nhanh cầm lấy.

Cũng gắt gao nắm lại tay của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhẹ giọng nói : “Ngu ngốc, ta sao lại không nhận ra được nàng. Ta, cũng chỉ cần một mình tiểu vương phi của ta là đủ rồi.”

Một câu hai nghĩa, rất nhẹ, thực nhạt, lại rất có khí phách, có bị gió núi cuốn lên cũng không tiêu tan.

Quả thật lúc ấy có hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng khi tới gần, có thể nhận ra thật giả. Người mình khắc ghi trong lòng, sao có thể nhận sai.

Ba nghìn phần trang điểm, lục cung nhan sắc, cũng không thể hơn được Lưu Nguyệt từ trong máu tươi đầy người, núi đao biển lửa đi tới, cũng không thể hơn được tiểu vương phi luôn bỉ dực tề phi (kề vai sát cánh) bên cạnh hắn.

Kiếp này đắc chí, thiên hạ chi hạnh, sao lại cô phụ (Su : thỉnh mọi người tự hiểu ta hiểu nôm na, nhưng mà không diễn đạt được.

“Ba nghìn con sông, chỉ cần một gáo.” Nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười ôn nhu, cười khuynh thành, lại càng cười đa tình.

Tiểu vương phi của hắn, hắn sao lại không biết cảm giác của nàng như thế nào, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền nhận ra.

Nữ nhân trong thiên hạ này dù nhiều bao nhiêu, hắn chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.

Dục vọng, không phải không thể khắc chế, chỉ có với Lưu Nguyệt mới mênh mông trào đang, với những nữ tử khác, thì cũng chỉ là chuyện vặt.

Chọn tập
Bình luận