“Hả, sao có thể vậy được, tất cả đều bình thường.” Tuyên Mặc nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh kiềm chế lại, bắt mạch cho Lưu Nguyệt, liền khiếp sợ trừng mắt, không tin nổi nhìn nàng.
Vừa rồi còn trong tình trạng nguy kịch, hiện tại sao có thể….
“Dĩ độc trị độc mà thôi.” Lưu Nguyệt thu cổ tay bị Tuyên Mặc nắm lại.
Liễu hoàng hậu hạ độc, nàng phải uống, nếu không làm sao giả dạng ‘con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn’ được. (nguyên văn: phẫn trư thực lão hổ – giả heo ăn thịt hổ)
Nhưng mà, nàng sao có thể để mình trúng độc, nên trước khi uống chén trà, độc dược trong tay áo đã bôi sẵn lên môi, vừa rồi chẳng qua là hai loại độc đối chọi nhau, làm nàng nhất thời không mở miệng nói được thôi, cũng không đáng lo.
Thân thể này còn lâu mới bằng được cơ thể trước kia của nàng, trước kia nàng đã từng thử qua hàng trăm loại độc tố, cho dù là độc thần kinh cấp bốn tiên tiến nhất của Mĩ cũng không làm gì nàng được, hiện tại có lẽ cần phải làm quen với cơ thể này một chút.
Xem ra, còn cần bồi dưỡng nhiều.
Lôi kéo Hiên Viên Triệt đang đứng ở đầu giường bình tĩnh nhìn nàng, phẫn nộ cùng lo lắng nồng đậm đã trong mắt hắn chậm rãi biến mất, nhưng thay vào đó là khuôn mặt ngập tràn tức giận.
Lưu Nguyệt lại nhẹ giọng ngạo nghễ nói: “Ta không phải là người không biết quý mạng sống của mình, ta cũng không phải người không biết phải trái, ta đi đến đó, vì trong lòng hiểu rõ, ta có thể ứng phó hết thảy không chút sai sót, cho nên, ta đi.”
“Vậy ý tứ của nàng là, ta lo lắng cho nàng cũng chỉ thừa thải thôi chứ gì?” Hiên Viên Triệt mặt mày lạnh lẽo, cảm tình cùng lo lắng khi nãy của hắn chỉ như trò cười, nàng sớm đã tính toán kỹ càng.
Lưu Nguyệt thấy vậy lắc đầu, đứng lên bên giường, ôm mặt Hiên Viên Triệt, cực kỳ ôn nhu hôn nhẹ, mỉm cười nói: “Không, ta thật cao hứng, ta thật sự rất cao hứng, chưa bao giờ cao hứng đến như vậy.”
Lặp lại từ ‘cao hứng’ ba lần, có thể thấy được tâm tình của nàng lúc này, chưa từng có ai vì nàng mà lo lắng đến như vậy, chưa từng có ai, Hiên Viên Triệt vì nàng, tức sùi bọt mép rút kiếm định phóng đi cung Hoàng Hậu, hắn vốn không phải người nóng nảy như vậy, cho nên, nàng thật sự thật sự cao hứng.
Hai tay vươn ra ôm cổ Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cúi đầu tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Triệt, tin tưởng ta, ta không phải là một chú chim hoàng anh yếu đuối, ta là hùng ưng, một con hùng ưng có thể cùng chàng giương cánh ngao du khắp chân trời này, ta, không phải kẻ yếu đuối, cho nên, hãy tin tưởng ta.”
Lời nói thầm vang rõ trong tai Hiên Viên Triệt, thật nhẹ nhàng mà cũng nhuốm đầy tự tin kiêu ngạo.
Lửa giận ngập trời kia, chậm rãi biến mất, hắn đã không tin tưởng nàng, cho nên mới có thể lo lắng cho nàng đến như vậy, hắn như thế nào lại quên mất, tiểu Vương phi của hắn có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu kiêu ngạo cùng thủ đoạn thông thiên.