Lưu Nguyệt cũng không nói nhiều, rất nhanh thu hai thứ đó vào trong ngực, ôm lấy Trần quý phi, quát lạnh: “Ai để cho chạy một tên, hắn chính là đồ bỏ đi.”
“Phải” Thu Ngân đám người nhất tề quát lên một tiếng lớn, liền ngay cả đám người Mộ Dung Kiên cũng là một tiếng nghe theo, tự nhiên đã quên, này Lưu Nguyệt chính là nữ nhân của Mộ Dung gia, là hậu bối của bọn hắn .
Người theo kiếm đi, đại sát tứ phương, Lưu Nguyệt dẫn đám người của Thu Ngân, mãnh phác mà xông vào.
Sát khí, nháy mắt trở nên dữ tợn.
Chính là một cái nháy mắt, vốn đám người của Thu Ngân chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, cư nhiên trở nên mãnh liệt không người nào có thể ngăn cản, đám cấm vệ quân giả mạo bị tấn công gắt gao, tình thế hoàn toàn bị đảo ngược.
Cấm vệ quân thấy vậy trên mặt trở nên khó coi, trong tay một bên mãnh công, một bên không ngừng đẩy ngã những ngịn đèn đang chiếu sáng, dầu thắp bị loang ra khắp nơi.
Ngọn đèn dầu văng khắp nơi, ánh đèn tắt lịm, lửa bị vẩy ra khắp nơi, rơi xuống nước ở nhung tơ.
Một mảnh sát ý, ngọn lửa nho nhỏ chợt nhảy múa bùng lên, lan ra tứ phương.
Bọn họ nghĩ muốn dùng hỏa hoạn để tạo cơ hội chạy trốn.
Trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, Lưu Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười, trò này đối với nàng chỉ như làm xiếc.
Huyết sắc tràn ngập, tối nay ở ngọc lưu ly điện, ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Đêm, càng ngày càng tĩnh, nhưng cũng càng ngày càng nhiệt liệt .
Gió hạ thổi qua, mùi máu tươi phi thẳng lên phía chân trời.
Mà lúc này trong Thiên Thần cung lại một mảnh đối địch, Mộ Dung Địch cầm lấy thánh chỉ cũng không thèm nhìn tới chúng thần phía dưới, lớn tiếng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. . . . . .”
“Bệ hạ, không thể phế a. . . . . .”
“Báo. . . . . .” Một đạo tấu thanh đột nhiên vang lên, ngoài cung tiếng bước chân liên tiếp phi nhanh mà đến.
“Chuyện gì? Tuyên.” Hiên Viên Dịch sắc mặt trầm trọng nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Thống lĩnh cấm vệ quân đầu đổ đầy mồ hôi , phi vụt tiến vào trong điện, không kịp quỳ xuống, thần tình hưng phấn lớn tiếng nói: “Bẩm. . . . . . Bệ. . . . . . Hạ. . . . . .” Thở hồng hộc, cơ hồ ngay cả nói cũng nói không đươc rõ ràng.
Hữu tướng vừa thấy nhất thời nhíu mày nói: “Rốt cuộc chuyện gì?”
Hít sâu một hơi, cấm vệ quân thống lĩnh cố áp xuống kích động của chính mình, lớn tiếng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Dực Vương không chết.”
“Cái gì?” Hiên Viên Dịch liền bật đứng lên, trừng lớn mắt.
Hữu tướng, Mộ Dung Địch, cũng là cả kinh, nhất tề tiến lên từng bước lo lắng nói: “Dực Vương không chết, thiệt hay giả? Nói mau.”