Thanh âm lãnh liệt của Thu Ngân vang lên mỗi câu nói ra đều tác động mạnh vào Thất hoàng tử hai mắt trợn trắng miệng liền mở to, gương mặt kia vừa rồi con tràn đầy đắc ý, càn rỡ cực kỳ, hiện tại trở thành một mảnh rung động.
Đây chính là toàn bộ gia sản của Tam ca hắn .
Mà bốn trăm bốn mươi bảy vạn lượng này đem bán hắn đi cũng không được chừng ấy.
Ngay đến đám hoa nương đang ở xung quanh xem náo nhiệt đều bị kích động đến đồng loạt há to miệng, có người còn biểu hiện rõ ràng nhất bằng cách ngất ngay tại chỗ.
Trời ạ, bốn trăm bốn mươi bảy vạn lượng, này. . . . . . Người thường làm cả mười đời sợ rằng cũng không kiếm được số tiền như vậy.
Ở tình huống này, trong nháy mắt nhiệt độn không khí đột nhiên tăng lên .
Hiên Viên Triệt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Lưu Nguyệt, nhìn lướt qua sắc mặt khó lường của mọi người xung quanh Tuy rằng sớm biết Lưu Nguyệt nhất định sẽ giở thủ đoạn nhưng quả thực cúng không muốn nàng đem cả gia tài của hắn mà đặt cược, lúc này , nếu là thắng, Nhị ca, Ngũ đệ, Thất đệ chắc chắn vì trả nợ cho hắn mà táng gia bại sản.
” Mộ Dung cô nương, đây có phải là hơi quá tay không?” Nhị hoàng tử tính tình khá trầm ổn, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.
“Quá tay? Ta không cho là như vậy.” Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, cười cười nói: “Nếu dám vào đến sòng bạc, sao còn sợ tiền cược quá lớn?.”
Lưu Nguyệt vừa dứt lời liền quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Thất hoàng tử.
“Ta, ta không có nhiều như vậy. . . . . . cũng không có mang nhiều khế đất.” Thất hoàng tử hít sâu một hơi, có điểm cà lăm.
“Ngạn Hổ.” Lưu Nguyệt lập tức thản nhiên gọi một tiếng.
Đang canh giữ ngoài cửa, Ngạn Hổ nghe gọi liền đẩy cửa bước vào, trong tay bưng theo giấy cùng bút.
Hiên Viên Triệt vừa nhìn thấy trên mặt vẫn như trước tà mị, nhưng trong mắt lại cơ hồ lóe lên ý cười, Lưu Nguyệt quả thật sớm có chuẩn bị.
“Để lại giấy ghi nợ cũng được.” Lưu Nguyệt cười khẽ nhìn sắc mặt trắng bệch của Thất hoàng tử, chậm rãi khuynh thân về phía trước nhìn Thất hoàng tử nói: “Nếu như lần này ngươi thắng, phải chăng trong chốc lát trở thành bạo phú, có được nhiều như vậy tiền tài, còn có ai dám cùng Thất hoàng tử ngươi kiêu ngạo.”
Con ngươi đen láy thản nhiên nhìn thẳng vào Thất hoàng tử, đôi mắt sáng rọi tựa ngọc lưu ly nhưng cũng thăm thẳm như hồ sâu không đáy, tất cả đều như hấp dẫn mị hoặc người ta trầm mình vào đó.
Lời nói mềm nhẹ mang theo phần dụ hoặc người nghe dẫn dụ người ta phạm tội.
Thất hoàng tử đang do dự, mắt bỗng thấy ánh mắt Lưu Nguyệt , trong tai nghe được thanh âm mị hoặc của Lưu Nguyệt , đột nhiên cắn răng một cái, cầm lấy bút, thoáng chốc trên giấy xuất hiện mấy dòng chữ.
“Thất đệ.” Ngũ hoàng tử thấy vậy liền nhăn măt, cúi đầu kinh hô một tiếng.
“Ngũ hoàng tử nếu là chờ sốt ruột vậy thì chũng ta sẽ chơi ván kế tiếp.” Lưu Nguyệt quay đầu đạm cười nhìn Ngũ hoàng tử.
Trong mắt lóe lên một tia cảnh cáo.
Ngũ hoàng tử, nhất thời chỉ biết ngậm miệng ngồi im.