Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 175: Cái đích cho mọi người chỉ trích (3)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Vừa lẩm bẩm nói: “Phải sửa như thế nào đây a.”

Những người khách quý xung quanh, nhất thời đều tập trung ánh mắt tại người Vân Triệu, vẻ thâm sâu không hề che giấu.

“Bỏ đi.” Đúng lúc này, Đỗ Nhất dưới lôi đài lạnh lùng ném một câu.

Vân Triệu vừa nghe, nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Nhất vừa xoay người đuổi theo sau Lưu Nguyệt, kinh ngạc nói: “Vì sao lại bỏ?”

“Đồ vật đã nhơ nhuốc, chủ nhân nhà ta sẽ không dùng nữa.” Đỗ Nhất lạnh lùng trả lời một câu, nhấc chân đi phía sau Lưu Nguyệt.

Mọi người chung quanh tâm tư khó lường, đều nhất tề chau mày, bỏ đi?

“Nhưng đây là vũ khí của Lưu huynh, huynh ấy nếu không có vũ khí, sau này……” Vân Triệu trừng mắt nhìn dao cầm trên mặt đất.

“Chỉ là một cây dao cầm bình thường mà thôi, chỉ cần có gió, chủ nhân nhà ta vẫn còn vũ khí.” Thanh âm lạnh như băng của Đỗ Nhất xa xa truyền đến, lãnh khốc mà nghiêm túc.

Chấn động ngây ngẩn một đám người.

Chỉ là một cây dao cầm bình thường mà đã có uy lực như thế, chuyện này……

Chỉ cần có gió, là còn vũ khí, đây rốt cuộc là cảnh giới gì? Người này là ai?

Mọi người đều chấn kinh rồi, những người ngồi trên ghế khách quý lập tức châu đầu ghé tai lại thì thầm, thần sắc trong mắt đã thâm đến không thể thâm hơn.

Vân Triệu khoé miệng co rúm, nhìn dao cầm vỡ vụn trên mặt đất, tay sờ qua một cái, quả nhiên chỉ là một món đồ bình thường.

Lúc đầu cứ nghĩ, cây đàn Lưu Nguyệt sử dụng này, không phải tuyệt phẩm cũng là cực phẩm, khẳng địch cất giấu bí mật kinh thiên, mới có thể phóng ra uy lực lớn như thế này.

Giờ xem ra, chuyện không phải một hồi đơn giản như thế.

Chậm rãi đứng lên, trong mắt Vân Triệu chợt loé qua rung động, chỉ cần có gió, mấy đồ vật linh tinh như vậy liền trở thành vũ khí, Lưu Nguyệt này…..

Mặt mày rất nhanh biến đổi, Vân Triệu đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn, quơ chiết phiến trong tay, tủm tỉm cao giọng nói: “Lưu huynh, chờ ta với.”

Vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.

Gió nhẹ thổi qua, đầu xuân dù sao cũng không nóng đến vậy.

Trong gió, lưu lại một mảng tâm tư khó lường.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, bốn trận đấu vừa qua, đã chọn ra bốn vị cao thủ cuối cùng.

Chọn tập
Bình luận