Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 324: Không thể buông tha (5)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Đi, chúng nó sắp lên bờ.” Lưu Nguyệt đứng trên bãi cỏ, nhìn lướt qua mặt nước quay cuồng, nâng bước chạy tới sườn núi cao cao phía sau.

Cá sấu chính là động vật lưỡng cư, tuy rằng cá sấu lên bờ, tính công kích không bằng, vẫn có thể ứng phó, nhưng giữa rừng núi nguy hiểm như thế này, có thể giữ được bao nhiêu sức lực thì giữ.

Không cần Lưu Nguyệt nhiều lời, Hiên Viên Triệt đã thấy cá sấu đang bò lên bờ, nhất thời không nói hai lời, chạy tới sườn núi phía sau theo Lưu Nguyệt.

Sườn núi cao cao, cũng chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng tầm nhìn rộng, có thể bao quát mọi cảnh vật chung quanh.

Đứng trên sườn núi, Lưu Nguyệt đón gió, quét mắt nhìn bốn phía, không có nguy hiểm, chỗ này không tồi.

Lập tức quay đầu lại lôi kéo Hiên Viên Triệt, tỉ mỉ xem xét, hiện tại mới có chút thời gian, không biết đám ong vàng vừa rồi có làm hắn bị thương hay không?

“Không có việc gì.” Hiên Viên Triệt thấy vậy, vừa vuốt tóc Lưu Nguyệt, vừa cười nói.

Ong vàng nhanh, hắn cũng không chậm, tuy rằng rơi trúng vào một sông cá sấu, nhưng không có bị ong vàng làm hại.

Lưu Nguyệt nhìn nhìn Hiên Viên Triệt, quả thật không có bị thương, lập tức gật đầu nói : “Chàng nghỉ ngơi một chút đi.” Vừa nói vừa xoay người, đứng thẳng.

Quan sát hết chung quanh, nguy cơ phía trước phải phản ứng mau lệ chính xác, đây mới là chân lí của cuộc sống sinh tồn trong rừng cây.

Hiên Viên Triệt ôm lấy Lưu Nguyệt, đột nhiên cười nói : “Cùng ngồi đi.”

Lưu Nguyệt nhận thấy ý cười trong lời nói của Hiên Viên Triệt, không khỏi hơi quay đầu. Có cái gì buồn cười?

Ánh mắt đảo qua, phía sau Hiên Viên Triệt đã có ba người đang đứng đó.

Chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân mặt coi như không chút thay đổi, nhưng Ngạn Hổ vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng, mệt đến thở hổn hển, lại không dám ngồi xuống.

Trên mặt ba người đều bị ong vàng đốt đến sưng vù, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà rất khó coi, đôi mắt trông mong nhìn nàng, nhìn như thế nào cũng có cảm giác đáng thương.

Lưu Nguyệt thấy thì hiểu rõ, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không), kéo Hiên Viên Triệt nói : “Hảo.” Xong liền ngồi xuống.

Chọn tập
Bình luận