Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 701: Tạm thời giam lỏng

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Không chào hỏi gì với Lưu Nguyệt, thậm chí một cái quay đầu hay liếc mắt nhìn cũng không có.

Độc Cô Dạ và Vân Triệu đã rời đi.

Biến mất thật nhanh từ đỉnh núi cao.

Lui binh, không để cho binh mã dưới kia kịp phát tiết sự hoan hỉ điên cuồng trong lồng ngực, Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc lại bắt đầu nhanh chóng điều quân hướng tới đường về.

Vòng vây chặt kín phía dưới, lập tức bắt đầu truyền lệnh lui binh.

Độc Cô Dạ và Vân Triệu nhanh chóng rút quân trở về.

Đứng ở đỉnh núi cao, Lưu Nguyệt im lặng nhìn toàn cảnh này.

Phất tay một cái, binh mã Bắc Mục lập tức tiến lên, thay thế vị trí Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc vừa lui ra.

Bắt đầu xử lí tù binh.

Không đi cùng, đóng quân lại nơi đây như vậy.

Gió thu thổi qua, có tiếng bước chân trong trẻo lạnh lùng tiến tới gần.

Âu Dương Vu Phi hai tay khoanh trước ngực, nhìn theo động tác của Độc Cô Dạ và Vân Triệu, chân mày khẽ nhướng lên nhìn ra bốn phía.

“Hiên Viên Triệt không có ở đây?”

Bốn phía không có bóng dáng Hiên Viên Triệt, lúc này hắn không ở đây?

Lời vừa ra khỏi miệng, Âu Dương Vu Phi cũng không cần Lưu Nguyệt trả lời, hắn đã hiểu.

Người kia chưa bao giờ che dấu dã tâm của mình, luôn thể hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Hắn muốn đoạt lấy toàn bộ thiên hạ này.

Lúc này.

Ngạo Vân Quốc và Tuyết Thánh quốc bị Minh đảo và Hậu Kim khiến cho thiệt hại nặng nề.

Gần như chỉ cần một hai ngày là có thể triệt hạ, sớm đã bị tàn phá đến không chịu nổi thêm một kích nào vào thời điểm này nữa.

Muốn thâu tóm, đây là cơ hội tốt nhất.

Muốn thống nhất thiên hạ, đây cũng là cơ hội có một không hai.

Điểm này ai cũng nhìn ra.

Nếu là hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ làm như vậy.

Thứ nhất, bởi vì bọn họ đều là vua, là vương một nước, không giống những người khác.

Điều bọn họ nghĩ về đầu tiên tuyệt đối là chuyện quốc gia đại sự chứ không phải là tư tình.

Nhân tình tuyệt đối không để dùng vào lúc này.

Không cần phải suy nghĩ nhiều, lúc này Hiên Viên Triệt không có tới thì nhất định là hắn đã điều quân đi Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc rồi.

Nhìn bóng dáng Độc Cô Dạ và Vân Triệu nhanh chóng rời đi.

Chỉ sợ hai người kia cũng đã nghĩ tới.

Âu Dương Vu Phi trầm ngâm trong nháy mắt, nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt sắc mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Nàng không đi hỗ trợ?”

Hai tay bắt sau lưng, Lưu Nguyệt ngắm nhìn những rặng mây xám bạc phía trước.

Lúc này nghe Âu Dương Vu Phi hỏi cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không, đó là chuyện của bọn họ.”

Đó là chuyện của ba người Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ và Vân Triệu bọn họ.

Nàng không định nhúng tay vào, cũng không định giúp đỡ.

Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói vậy, giữa lông mày khẽ nhíu một chút.

Khó trách Độc Cô Dạ và Vân Triệu lúc đi không nhìn đến Lưu Nguyệt một lần nào.

Một là biết Lưu Nguyệt sẽ không xuất thủ giúp bọn hắn dù chỉ một chút.

Hai, chỉ sợ cũng không muốn làm khó Lưu Nguyệt.

Dù sao quan hệ của ba người bọn hắn với Lưu Nguyệt cũng không phải hời hợt.

Hắn nhìn phản ứng của Lưu Nguyệt, nhìn Lưu Nguyệt nhận ra Hiên Viên Triệt không ở đây.

Trong mắt lướt qua một tia kìa quái nhưng nhanh chóng hiểu ra và trở nên trầm tĩnh.

Cùng với cảnh Độc Cô Dạ và Vân Triệu không chào mà biệt.

Ba người này cũng không có nói cho Lưu Nguyệt biết bọn họ muốn làm gì.

Bọn họ muốn tự mình giải quyết.

Đây là… gạt Lưu Nguyệt ra ngoài cuộc chiến.

Cả bầu trời một màu trần bì, vạn vật khắp nơi cũng như bị màu sắc này phủ lên.

Rất đẹp mắt nhưng cũng làm cho tâm tư càng thêm nặng nề.

Nhìn binh mã Ngạo Vân và Tuyết Thánh nhanh chóng thối lui bên dưới.

Nghe thanh âm nơi xa tiếng binh mã tung hoàng theo gió nhanh chóng truyền lại.

Âu Dương Vu Phi thân thủ vuốt vuốt cằm, đột nhiên nói: “Hai chúng ta đi theo một chút xem sao, hai người kia cũng thuộc loại tâm cao khí ngạo, nếu như….”

Trận chiến đã đánh đến cao trào.

Ai thắng ai thua, chỉ sợ không phải ngươi không chịu thua là có thế không thua.

Khả năng thắng của Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc không lớn.

“Không.” Âu Dương Vu Phi chưa kịp dứt lời Lưu Nguyệt đã đột ngột cắt ngang.

Lạnh lùng lắc đầu, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay lại nhìn Âu Dương Vu Phi.

“Thắng chính là thắng, thua thì thua.

Nếu như bọn họ không chịu nổi kết quả này, như vậy ta có tham gia vào hay gì chăng nữa cũng chỉ uổng công.”

Ai cũng đều có số mệnh, đều có hoài bão của riêng mình.

Thắng làm vua, thua làm giặc, dù nàng có ngàn tâm muốn cứu trợ cũng chỉ vô dụng.

Sinh ra là một đế vương, có tâm muốn thâu tóm kẻ khác ắt cũng bị người có tâm muốn thâu tóm mình.

Thiên hạ này không có chuyện chỉ thắng không bại.

Mặc dù khả năng thất bại của bọn họ quả thật có hơi lớn một chút.

Nghe những lời nói lãnh đạm mà kiên quyết của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi trừng mắt nhìn.

Quan sát tình huống thật tốt, thật rõ ràng, thông suốt.

Xem ra hắn đã lo lắng vô ích, Lưu Nguyệt kiên cường hơn hẳn so với tưởng tượng của hắn, cũng rất hiểu quy tắc của thế giới này.

“Như vậy chúng ta ở đây thu thập cục diện rối rắm sao.”

Khóe miệng khẽ vẽ lên nụ cười mỉm, Âu Dương Vu Phi chỉ tay vào những tù binh phía dưới.

Lưu Nguyệt thấy vậy gật đầu, xoay người đi tới hướng chân núi.

Chiến sự các phương nàng không hỏi qua.

Ai thắng ai thua còn phải xem bản lãnh của bọn hắn.

Gió mát nhẹ thổi, những ngọn cây bay múa khắp núi như một tấm màn xanh biếc đang dao động.

Bầu trời quang đãng, sắc trời xanh biếc nhưng cũng không thế che đậy không khí trầm trọng nơi đây.

Đem quân lui về, binh mã Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc hợp lại một chỗ rồi lui.

Đàn bồ câu đưa tin phóng lên, mang theo đủ loại mệnh lệnh và tin tức hướng thủ đô hai nước bay đi.

Hiện nay Ngạo Vân và Tuyết Thánh các nước chỉ còn một nửa thiên hạ.

Thiên Thần thế như Lôi Đình, thế lực vượt xa hai nước bọn họ.

Nếu không muốn bị Thiên Thần thâu tóm.

Như vậy bọn họ chỉ có thể liên hợp, chống cự cùng nhau, hỗ trợ cho nhau, thì có thể còn một cơ hội sống còn.

Độc Cô Dạ và Vân Triệu dĩ nhiên hiểu được điểm này.

Vì vậy sớm cũng đã bày ra sách lược.

Lúc này phóng ngựa lui về, quân lệnh nhanh chóng được truyền ra.

Bên trong thủ đô Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc còn ẩn chứa mười vạn binh mã sẵn sàng nhận lệnh.

Chính là để đối phó Hiên Viên Triệt.

Bởi vì Độc Cô Dạ và Vân Triệu hiểu rất rõ rằng đây là thời cơ quá tốt, tốt đến nỗi Hiên Viên Triệt không thể không động thủ.

Nên ngay từ đầu liền bố trí binh mã mai phục bên trong.

Mười vạn, ở nơi chiến trường sẽ không có tác dụng gì mấy.

Nhưng để bảo vệ thủ đô hai nước không thất thủ lại có thể mang tính quyết định.

Cho dù binh mã Thiên Thần có cường hãn thế nào thì đối đầu với mười vạn binh lính thủ thành cũng không phải đơn giản.

Nếu Hiên Viên Triệt dùng thứ thuốc nổ có sức phá hoại kinh người kia thì mười vạn binh mã nhất định không phải là đối thủ.

Nhưng trong mắt dân chúng hai quốc gia đã trải qua cuộc xâm lấn của Minh Đảo.

Loại công kích nhuốm vị máu tanh này cũng chính là hành động xâm lấn.

Thì Hiên Viên Triệt dù cho có thể đoạt lấy thủ đô hai nước.

Chỉ e rằng muốn giữ vững ngai vàng thiên hạ này là điều không thể.

Còn nếu Hiên Viên Triệt không dùng đến thứ vũ khí đẫm máu kia.

Như vậy với mười vạn binh cũng có thể thủ thành từ nửa tháng tới một tháng.

Khi đó tình thế thiên hạ đã mang một bộ dạng khác.

Dù thế nào đi nữa cũng khó đối phó.

Mây trắng theo gió nhẹ bay múa.

“Theo kế hoạch mà làm.” Vừa xuống núi, Độc Cô Dạ và Vân Triệu liếc nhau một cái, gật đầu, thúc ngựa xoay người, mang theo binh mã hướng hai phương rời đi.

Một bên hướng đến thủ đô Tuyết Thánh.

Một bên hướng về thủ đô Ngạo Vân quốc

Dọc theo đường đi, từng đạo tiếp từng đạo mệnh lệnh nhanh chóng truyền ra.

Các tướng lĩnh sớm đã có chuẩn bị, hoặc phân tán, hoặc tập hợp lại, chạy thật nhanh.

Đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy.

Hướng đến thủ đô hai nước.

“Truyền lệnh trở về, bất kể như thế nào cũng không được mở cửa, nhất định dù chết cũng phải thủ thành.”

Phóng ngựa mà chạy, ánh mặt trời soi rọi gương mặt Vân Triệu, thực trầm ổn, tuyệt đối lãnh khốc.

Giờ đã là giây phút mấu chốt, thắng hay bại, tồn tại hay diệt vong, chính là lúc này.

“Tuân lệnh.”

Bồ câu đưa tin nhanh chóng bay hướng thủ đô Tuyết Thánh quốc, xuyên qua bầu trời xanh thẳm.

Cửa thành là tấm chắn quan trọng nhất.

Chỉ cần không mở cửa thành, tử thủ chờ hắn trở về, Tuyết Thánh quốc chắn chắn sẽ giữ được.

Từng cơn, từng cơn gió mát thổi qua lớp mành cuốn.

Mang theo chút hương vị của mùa thu.

Manh theo chút xào xạc phong tình.

Thủ đô Tuyết Thánh quốc, đại điện hoàng cung.

Toàn bộ triều thần đứng sừng sững trong đại điện, dày đặc, không một tiếng động nào phát ra, ngay cả những nguyên lão đã cáo lão về quên sau khi phục vụ triều đình suốt một thời gian dài cũng ngồi một bên.

Yên tĩnh, từ Quốc chủ Tuyết Thánh cho đến thị vệ, thái giám.

Không ai nói chuyện, không ai lên tiếng.

Tất cả dường như đều nín thở ngưng thần, như sợ chỉ một tiếng thở nhỏ cũng sẽ quấy nhiễu đến sự yên tĩnh này.

Vừa dè dặt, vừa lo lắng mong đợi vô cùng.

“Báo, báo, biên quan cấp báo, Thái tử điện hạ cấp báo.”

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng rống to đột ngột từ rất xa bên ngoài truyền vào.

Một binh sĩ liên lạc, dùng hết tốc lực điên cuồng chạy vào.

“Mau, đọc, đọc.” Vẫn ngồi thẳng trên long ỷ, Quốc chủ Tuyết Thánh vừa nghe là tin tức khẩn của Vân Triệu liền có chút kích động nhảy ầm lên, lớn tiếng nói.

Quần thần trên điện lúc này cũng là vẻ mặt kích động nhìn tên lính.

Cái loại ánh mắt này, vô cùng khẩn thiết.

Tên binh sĩ liên lạc thấy vậy cũng chẳng quan tâm đến lễ tiết, hướng Quốc chủ Tuyết Thánh quỳ xuống, mở ra thư tín trong tay.

Dường như thở không ra hơi, toàn thân kích động phát run nói “Thắng lợi rồi…., chúng ta……thắng lợi rồi…..”

“Ầm” Tin tức trên thư còn chưa đọc xong.

Trên đại điện vốn yên lặng, quần thần như nổ ầm một tiếng, huyên náo, điên cuồng, vui sướng, hưng phấn….

“Thắng lợi rồi….”

“Chúng ta thắng lợi rồi…..”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, chúng ta thắng lợi rồi, ha ha….”

Quần thần kích động, mọi người tranh nhau nhắc lại.

Vuốt vuốt râu, rơi nước mắt, vui sướng, cười ha hả một cách điên cuồng.

Trong nháy mắt mọi thứ đều đan vào cùng một chỗ, thắng lợi rồi, đánh lui đám Minh Đảo và Hậu Kim khốn kiếp kia rồi.

Trong mắt sáng lên nụ cười, Quốc chủ Tuyết Thánh chậm rãi ngồi xuống.

Gương mặt tựa như một đóa hoa không ngừng nở rộ.

Hưng phấn đến mức không thể khép miệng được.

“Tốt, tốt, Quả nhân vốn đã biết, Quả nhân vốn đã biết như vậy, ha ha, làm tốt lắm.” Sờ sờ long bào trên người, Quốc chủ Tuyết Thánh ngửa đầu cười to một tiếng.

Tuyết Thánh quốc của hắn đã được bảo vệ.

“Đó là do bọn chúng cũng không nhìn một chút Thái tử điện hạ chúng ta là ai.”

“Đúng vậy, Thiên Thần vương thực lực mạnh mẽ như vậy làm sao có thể thua đám Minh Đảo kia, thắng, tuyệt đối là thắng…..”

“Ha ha, đã có thể không cần lo nữa rồi….”

“Đúng vậy, đúng vậy, giờ chỉ chờ chúng ta thu phục lại đất đai bị mất, Tuyết Thánh quốc sắp tới sẽ lại phồn vinh thôi.”

Quần thần trong điện dường như đang bắt đầu đắc ý vênh váo trong vui mừng thắng lợi rồi.

Chẳng qua lúc này không phải là lúc nên vênh váo đắc ý.

Quốc chủ Tuyết Thánh vẻ mặt tươi cười, cũng không có ý định ngăn cản, ánh mắt quét qua quần thần trên điện, long tâm thực sự vui mừng, cực kì vui mừng.

Quét mắt qua tên lính liên lạc đang quỳ dưới điện.

Quốc chủ Tuyết Thánh thấy tên lính kia thần sắc mừng rỡ như điên đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không khỏi sửng sốt, tái nhợt?

Chẳng lẽ có chuyện gì không ổn?

“Vân Triệu còn nói cái gì?” Quốc chủ Tuyết Thánh lập tức nghiêm sắc mặt.

Lời này vừa nói ra, quần thần trên điện đang vô cùng hí hứng không khỏi nhất tề sửng sốt.

Lập tức quay đầu nhìn tên lính liên lạc vẫn đang quỳ thẳng.

Tên lính liên lạc hai tay đang cầm thư tín, sắc mặt tái nhợt.

Nghe vậy lập tức nhanh chóng nói “Thái tử điện hạ nói, Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt không xuất hiện tại điểm hợp quân, Thiền Thần muốn thâu tóm…Tuyết Thánh quốc…của chúng ta…..”

“Cái gì?” Quốc chủ Tuyết Thánh mới vừa ngồi xuống nghe đến đó liền đứng bật dậy ‘rầm’ một tiếng.

Sắc mặt quả thực vô cùng khó coi, đến mức không thể hình dung được.

Quần thần trên đại điện sắc mặt cũng nhất tề biến đổi, từ ngạc nhiên không thể cách nào tin được, sau lập tức trở nên dữ tợn.

Cảm xúc cứ thay đổi xoành xoạch bất ngờ thế này, thật không tốt cho cái mạng già của bọn hắn.

“Hiên Viên Triệt muốn thâu tóm chúng ta?” Quốc chủ Tuyết Thánh nghiến răng nghiến lợi, từ nơi kẽ răng cắn chặt rít ra mấy chữ.

Phía dưới không có tiếng trả lời.

Nhưng vẻ mặt của tất cả đã trả lời hắn.

Thâu tóm, đây là một cơ hội tốt đến dường nào.

Nếu đổi lại là Thiên Thần bị tình trạng như Tuyết Thánh bọn hắn, hẳn bọn họ cũng không chút lưỡng lự động thủ ngay.

Đánh lùi được binh mã Minh Đảo, vui sướng tột cùng khiến cho bọn họ đã quên nghĩ đến hướng này.

Đối mặt với Thiên Thần cường đại, bọn họ cũng không nghĩ đến, không, là không dám nghĩ đến chuyện kia.

Bọn họ chỉ muốn tự trấn an rằng Thiên Thần tới là để hỗ trợ Tuyết Thánh bọn hắn mà không có yêu cầu gì hơn.

Song, cái gì nên đến cũng phải đến.

Thâu tóm, thâu tóm……

Trong thiên hạ này chẳng ai làm gì không công.

Đại điện nháy mắt lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Giọng nói đơn điệu của tên lính liên lạc tiếp tục vang lên.

“………Việc chuẩn bị phòng thủ ta đã điều động tốt, hết thảy như kế hoạch đã định mà tiến hành, đóng chặt cửa thành, nhớ kĩ, nhất định không được mở cửa thành.

Không được phép mở cửa cho bất kì ai đi vào, nhớ kĩ”

Lời dặn dò cực kì thận trọng quanh quẩn trong đại điện, dư âm văng vẳng bên tai.

Yên tĩnh, rồi lại một mảnh yên tĩnh.

Quốc chủ Tuyết Thánh chậm rãi ngồi xuống, cao cao tại thượng trên long ỷ, sắc mặt trầm tĩnh.

“Thái tử điện hạ đã có chuẩn bị hết thảy?” Lạnh như băng mà cao cao tại thượng, Quốc chủ Tuyết Thánh khôi phục vẻ uy nghiêm của người đứng đầu một nước.

“Bẩm, Thái tử điện hạ đã sắp xếp xong xuôi.”

Binh bộ Thị lang bên dưới lập tức lên tiếng trả lời.

Quốc chủ Tuyết Thánh nghe vậy gật đầu.

Quyền điều binh khiển tướng sớm đã giao cho Vân Triệu, lúc này trên điện căn bản đều là văn thần, võ tướng gần như toàn bộ đều đã theo Vân Triệu hoặc nhận lệnh điều động.

Hắn giờ thật cũng không thể biết thêm được gì hơn.

Chẳng qua hình như Vân Triệu đã an bài tốt, nếu như đã có chuẩn bị mà đến, bọn họ còn gì phải sợ.

“Phấn khởi lên, Tuyết Thánh ta tuyệt đối sẽ không thua.” Ánh mắt uy nghiêm quét qua đám quần thần mỗi người một sắc mặt bên dưới, Quốc chủ Tuyết Thánh quát lạnh một tiếng.

Đám quần thần bên dưới nghe thấy Thái tử điện hạ sớm đã có chuẩn bị.

Tâm tình căng thẳng cũng khẽ nới lỏng chút ít.

Lúc này bị Quốc chủ Tuyết Thánh quát như vậy, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng loạt xác nhận.

“Tuyết Thánh ta tuyệt đối không thua……”

“Đúng, nhất định cùng Thiên Thần liều mạng, ngươi chết ta sống…..”

“Chúng ta……”

“Báo, báo…..” Toàn bộ quần thần trong đại điện đang trong thời điểm ý chí chiến đấu sục sôi, ngoài điện đột nhiên liên tục vang lên tiếng bẩm báo.

Nếu như trước đây một binh sĩ liên lạc của Vân Triệu chạy nhanh đến.

Thì lần này chính là một tên cận vệ bên người hắn chạy như điên đến đây.

Nhanh tựa như truyền tin bằng cách đốt lửa , chạy bán mạng đến.

(Các trạm gác trên tường thành thường có một bó đuốc rất to (hay kẻng), khi có biến binh sĩ sẽ đốt lên để báo hiệu, nhìn thấy khói và ánh lửa lập tức các trạm khác cũng đốt theo hay chư hầu xung quanh chạy đến hỗ trợ, báo động rất nhanh)

“Báo, báo, Vương thượng……Vương…..”

Cuối cùng, một tên cận vệ xông tới trước điện, thở cũng không kịp thở, nói không ra hơi.

“Chuyện gì? Kinh hoảng như vậy còn ra thể thống gì?”

Quốc chủ Tuyết Thánh nghiêm mặt rống to một tiếng, chấn cho lỗ tai mọi người trong điện lùng bùng.

“Vương thượng, Thiên Thần Vương, Thiên Thần Vương…….”

“Hiên Viên Triệt? Hắn làm sao? Nói mau.”

Quốc chủ Tuyết Thánh vừa nghe lại là tin tức về Hiên Viên Triệt, thân thể nghiêng về phía trước một chút, trợn tròn hai mắt quát lên.

Trong đại điện mới biết tin Hiên Viên Triệt muốn thâu tóm Tuyết Thánh quốc.

Lúc này lại thêm tin về Hiên Viên Triệt truyền đến, không khỏi khiến ọi người đều rùng mình.

Sao lại nhanh như vậy, sao lại đến đây nhanh như vậy ?

“Hồi bẩm Vương thượng, Thiên Thần Vương ở ngoài thành cầu kiến, nói là đến đây chúc mừng Tuyết Thánh quốc đại thắng.”

Tên lính liên lạc vừa dứt lời, không khí trong điện nháy mắt trở nên khác hẳn.

Hiên Viên Triệt tới chúc? Chỉ sợ là chồn chúc tết gà.

“Đem bao nhiêu binh mã?”

Quốc chủ Tuyết Thánh lông mày sắc bén, tiếng nói trầm như nước.

“Ước chừng có khoảng một trăm người.” Tên lính liên lạc lập tức cao giọng đáp.

“Khụ khụ……” Đám văn thần trên điện đang chuyên tâm lắng nghe liền sặc ngụm nước miếng trong cổ họng, mặt đỏ lên, ho khan vài tiếng.

Hai mặt nhìn nhau, đầy vẻ hồ nghi.

Quần thần trong điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng lẽ Thiên Thần vương thật sự tới để chúc mừng?

Không phải là đến chúc Tết bọn hắn thật đấy chứ?

Một trăm người? Mang theo một trăm người mà muốn thâu tóm Tuyết Thánh quốc?

Đây không phải là quá hoang đường sao?

Cho dù là hắn lấy một đấu cả trăm, trăm đấu ngàn cũng không được.

Trước đây chưa từng nghe nói qua một trăm người có thể thâu tóm vào tay một quốc gia.

Dù cho bọn họ hiện tại chỉ còn một nửa sơn hà.

Trong điện nháy mắt trở nên yên lặng, ngay cả Quốc chủ Tuyết Thánh cũng không biết làm sao mở miệng.

“Chuyện này, có thể nào không như chúng ta nghĩ, vạn nhất, Thiên Thần vương thật không có tâm tư kia……..Cái này cũng nói không chừng…….”

“Không thể nào, đổi lại là ngươi ngươi có thể không tranh thủ lúc này cháy nhà hôi của hay không?”

Không có cách nào trả lời.

“Hơn nữa Tuyết Thánh chúng ta cùng Thiên Thần cho tới bây giờ cũng không có thân thiết hảo hữu.”

“Vậy hắn dẫn tới một trăm người là thế nào?”

“Đúng vậy, chỉ cần không phải kẻ thì sẽ không bao giờ đem chính mình dâng đến miệng địch như thế, đây chính là tự sát.”

“Cái này, ta còn cảm thấy……”

Trong lúc nhất thời, cả điện trở nên ầm ỹ.

Ông nói có lý của ông, bà nói có ý của bà.

Hai phe hai ý, ngươi tới ta đi, không ai phục ai.

“Đủ rồi.” Vẫn an tĩnh giữa tiếng cãi vã, Quốc chủ Tuyết Thánh đột nhiên quát một tiếng.

Dưới điện lập tức yên lặng như tờ.

“Tam hoàng thúc, người cho là Hiên Viên Triệt đơn thuần tới để chúc mừng hay còn có âm mưu?”

Quốc chủ Tuyết Thánh quay đầu về phía một thành viên hoàng thất bên dưới đại điện, tuổi già sức yếu, nãy giờ vẫn yên vị trên ghế, mở miệng nói.

Lão giả kia sờ sờ ria mép, nhìn Quốc chủ Tuyết Thánh chậm rãi nói: “Vương thượng đã có quyết định, cần gì hỏi cựu thần.”

Dứt lời liền hướng về phía Quốc chủ Tuyết Thánh, khe khẽ gật đầu.

Quốc chủ Tuyết Thánh thấy vậy cười.

Ánh mắt quét qua quần thần, sắc mặt trầm xuống cười lạnh một tiếng, nói: “Chúc mừng, tuyệt không có thể.

Hắn đích thị là tới xem xét hư thật, hừ, nghĩ muốn thâu tóm Tuyết Thánh ta, tất để hắn đến, chỉ là đi không được”

“Vương thượng, chuyện này không ổn…..”

Vung tay lên cắt đứt tiếng phản bác, Quốc chủ Tuyết Thánh lạnh lùng nói: “Không có gì không ổn, chỉ có tiên hạ thủ vi cường, ta sẽ khiến cho Hiên Việt Triệt hắn ở lại Tuyết Thánh này “an dưỡng” thật lâu.”

Vừa nói vậy xong, quần thần bên dưới lập tức đều hiểu.

Đây là muốn giam lỏng người.

Thiên Thần nhà ngươi không phải muốn đánh Tuyết Thánh quốc sao?

Ta đây liền bắt giam vương của các ngươi, xem các ngươi làm sao đánh? Xem các ngươi còn dám thâu tóm?

Lúc này Hiên Viên Triệt ngươi tự mình đưa tới cửa.

Ngươi thật sự cho rằng Tuyết Thánh quốc không dám bắt ngươi đem đi xử tử sao.

Tất cả mọi người đều đã hiểu được ý tứ của Quốc chủ Tuyết Thánh.

Cúi đầu suy tính trong lòng, không ai lên tiếng phản đối

Tiên hạ thủ vi cường, cổ nhân dạy thật không sai.

Để tự vệ, ta đâu rảnh quản ngươi thật sự có ý đồ gì, có phải muốn thâu tóm bọn ta thật hay không.

“Người đâu, lập tức mở cửa, nghênh đón Thiên Thần Vương vào thành”

Quốc chủ Tuyết Thánh vung tay áo bào đứng lên, sải bước đi tới hướng ngoài điện.

Quần thần trong điện lập tức theo sát.

Tên lính liên lạc đầu tiên vẫn đang quỳ gối trong điện thấy vậy không khỏi kêu: “Thái tử điện hạ không ở cửa thành, bất kể thế nào cũng không thể mở a……”

Song, không ai để ý hắn.

Sắc thu trải rộng, trời xanh như biển.

Một thân long bào đỏ sậm, Hiên Viên Triệt đứng ngoài cửa thành, theo sau là Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ và các tướng lĩnh khác.

Một nhóm trăm người yên lặng đứng sững ngoài cổng thành, vô cùng thong thả.

So với những thủ vệ khẩn trương trên thành, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái.

“Quốc chủ có lệnh, mở cổng thành, hoan nghênh Thiên Thần Vương đại giá quang lâm.”

Tiếng truyền lệnh vang cao vút trên cửa thành, cánh cửa dày cộm nặng nề chắc chắc, chậm rãi mở ra.

“Thiên Thần Vương, thỉnh, thỉnh”

“Không biết Thiên Thần ta đại giá quang lâm nên không kịp chuẩn bị, thất lễ, thật sự là thất lễ.”

“Đành chịu thôi, Vương thượng ta cũng sẵn một mảnh hảo tâm muốn xem một chút tình hình Tuyết Thánh quốc, nếu cần trợ giúp gì, cứ mở miệng.”

Theo sát Hiên Viên Triệt, Thu Ngân nghe được lời nói liền đáp.

Lễ bộ Thượng thư thức thời nhận ra theo sát phía sau Hiên Viên Triệt là Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ và các đại tướng.

Không khỏi lấy làm kinh hãi.

Không ai thông báo cho hắn lại có những đại tướng như vậy đi theo Hiên Viên Triệt.

Trước giật mình nhưng sau lại vui mừng.

Nhiều đại tướng như vậy bị bắt giam, Thiên Thần càng không thể động thủ.

“Thỉnh, thỉnh, Vương của chúng ta đang ở hoàng cung nghênh đóng đại giá, thỉnh…..”

Lễ tiết càng thêm phần nhún nhường.

Hiên Viên Triệt thấy vậy nhàn nhạt gật đầu, không nói một lời giơ roi phóng ngựa.

Ở nơi này tiếp đón hắn là đủ loại quan lại trong Tuyết Thánh quốc, tất cả đang cùng di chuyển vào bên trong Đô thành Tuyết Thánh.

Tinh kì phấp phới, một nhóm nhân số trăm người không tính là nhiều, nhưng cờ quạt đi theo cũng không ít.

Cờ đại diện cho Thiên Thần Vương tung bay, mang theo uy hiếp không gì sánh kịp.

Dọc đường, theo sát tin Tuyết Thánh quốc thắng lợi, tin tức Trung Nguyên thắng lợi cũng đã truyền ra ngoài, nên lúc này khắp thủ đô phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng là những đám người tụ tập vui mừng như điên.

Tuyết Thánh quốc phái ra cấm vệ quân, mở đường cho Hiên Viên Triệt.

Dân chúng dọc đường nhìn thấy cờ Thiên Thần Vương liền hỏi thăm người tới là người nào.

Tất cả đều hướng về phía Hiên Viên Triệt thể hiện niềm khấp khởi vui mừng trong lòng.

Thiên Thần, đây là đại cứu tinh của Tuyết Thánh bọn hắn.

Là cứu tinh đã cứu bọn họ từ trong nước sôi lửa bỏng, vì bọn họ đánh lui Minh Đảo a.

Vô số dân chúng trên đường phố lập tức vây quanh, vì Hiên Viên Triệt tung hô nhảy múa.

So với khi Quốc chủ Tuyết Thánh vi hành còn nồng nhiệt hơn, là sự cảm kích từ sâu trong tâm.

Hiên Viên Triệt thấy vậy khóe miệng liền vẽ lên thành nụ cười, phản phất như tâm tình rất tốt, dọc đường thường xuyên khẽ gật đầu với dân chúng đang tung hô hai bên.

Tình cảm quần chúng, càng lúc càng bị kích động thêm.

Một đường tiến vào hoàng cung Tuyết Thánh đầy tiến hô vang vọng.

Quốc chủ Tuyết Thánh sớm đã chờ sẵn ở Chủ Điện phía trước, thấy Hiên Viên Triệt đến liền cười lớn bước tới.

“Thiên Thần vương, lần này nhờ có ngươi, nhờ có ngươi a.”

Cho Hiên Viên Triệt một cái ôm thật chặt, Quốc chủ Tuyết Thánh khuôn mặt hưng phấn kích động hướng Hiên Viên Triệt nói.

Hiên Viên Triệt thấy vậy khẽ mỉm cười. “Cùng là người Trung Nguyên, đó là chuyện nên làm thôi.”

“Ha ha, thật là thiếu niên anh hùng, chúng ta cũng già rồi, già rồi, tương lai thiên hạ này chính là thuộc về Thiên Thần ngươi rồi, ha ha”

Quốc chủ Tuyết Thánh cười lớn, vừa hướng Hiên Viên Triệt ra dấu mời, vừa đi tới hướng nội điện.

“Còn có Quốc chủ và Ngạo Vân, ba phần thiên hạ mà thôi.”

Hiên Viên Triệt không lạnh nhạt không kiêu ngạo, mang theo chút chậm rãi ung dung, vừa cùng Quốc chủ Tuyết Thánh đi hướng nội điện, vừa lên tiếng nói.

“Ha ha, đến lúc đó kính xin Thiên Thần Vương chừa cho chúng ta một đường đi a, mời, mời….”

Mừng rỡ thật tự nhiên, tựa như lão hữu nhiều năm không gặp.

Sự thân thiết và niềm vui sướng như hợp lại làm một, khó có thể phân biệt rạch ròi.

Chỉ có người có địa vị thực sự ới có thể diễn thuần thục đến như thế, không chê vào đâu được.

Trong đại điện sớm đã chuẩn bị yến tiệc, Hiên Viên Triệt ngồi xuống vị trí cho các vị khách quan.

Phía sau, Mộ Dung Vô Địch và các đại tướng nhất tề ngồi vào vị trí phía dưới Hiên Viên Triệt.

Các quan văn Tuyết Thánh quốc đang tiếp khách thấy vậy nụ cười càng thêm phấn khởi.

Giam được các đại tướng này ở đây coi như đã phong tỏa được nửa trận doanh Thiên Thần rồi còn gì.

Thiên Thần dù uốn làm gì chỉ e cũng đành thúc thủ vô sách (bó tay không cách giải quyết).

Có lẽ sau này còn phải nghe lời Tuyết Thánh bọn họ không chừng.

Ngồi lên chủ vị, Quốc chủ Tuyết Thánh giơ chén rượu cao cao hướng Hiên Viên Triệt nói “Tới, Thiên Thần Vương, chén này Quả nhân mời ngươi.

Nếu như Thiên Thần ngươi không xuất thủ, Tuyết Thánh ta quả thực đáng lo.

Đại ân đại đức, ghi khắc trong tim.”

Dứt lời hướng Hiên Viên Triệt nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Hiên Viên Triệt liếc nhìn chén rượu trước mắt, trong đáy đôi mắt đỏ thẫm chợt lóe một chút gợn sóng.

Hiên Viên Triệt chậm rãi giơ lên chén rượu trong tay hướng Quốc chủ Tuyết Thánh.

Không có nói những lời khách khí, trực tiếp nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Quốc chủ Tuyết Thánh thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt càng nở rộng ra, giống như Phật Di Lặc.

“Sảng khoái.” Hướng Hiên Viên Triệt quát một tiếng ‘hảo’.

Quốc chủ Tuyết Thánh trực tiếp giơ lên chén thứ hai, hướng Mộ Dung Vô Địch cùng các đại tướng phía dưới Hiên Viên Triệt, khuôn mặt cảm kích.

“Một chén này, Quả nhân kính mấy vị đại tướng.

Chạy thật nhanh một đoạn đường dài tới cứu nguy cho Tuyết Thánh ta, diệt trừ quân địch xâm lấn, thật sự rất đáng nể sợ.

Tới, uống một chén này xem như Quả nhân thay thế dân chúng Tuyết Thánh tạ ơn mấy vị.”

Dứt lời lại nâng tay một hơi cạn sạch.

Mộ Dung Vô Địch nhất thời đứng lên, khuôn mặt khiêm tốn.

Mặc dù vị thế Thiên Thần trong thiên hạ Trung Nguyên lúc này giống như một nhà độc bá.

Đối Quốc chủ Tuyết Thánh có thể không cần cung kính nữa.

Chẳng qua Tuyết Thánh quốc cường đại nhiều năm như vậy, lạc đà dù gầy vẫn hơn ngựa béo, đối với đế quốc từng một thời hưng thịnh cũng nên cấp một chút tôn kính.

“Không dám, không dám.” Mấy đại tướng khiêm tốn một chút, đồng loạt nâng chén uống.

Quốc chủ Tuyết Thánh thấy vậy cười.

Thân thủ hướng Hiên Viên Triệt nói: “Mời, mời, thưởng thức chút đặc sắc của Tuyết Thánh quốc ta.”

Vừa cười nói: “Hiện nay không có đại sự gì nữa rồi, Quả nhân thấy, Thiên Thần Vương hãy ở lại Tuyết Thánh quốc chúng ta hai ngày.

Cho chúng ta cơ hội thể hiện lòng hữu nghị, nói như thế nào thì lần này cũng muốn cảm tạ ngươi.”

Giọng nói kia không phải thật tâm thành ý, mà có cảm giác như đang ra lệnh.

Vuốt vuốt chén rượu rỗng trong tay, Hiên Viên Triệt nghe nói như vậy trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, cũng khống lên tiếng, chẳng qua hơi thở quanh thân có chút trầm xuống.

“Quốc chủ đây là có ý gì?”

Mộ Dung Vô ĐỊch bên cạnh hai hàng lông mày dựng lên, nói.

“Ha ha, không có ý gì cả, chính là nghĩ tới việc Thiên Thần Vương các ngươi khó khăn lắm mới có dịp tới một lần, Quả nhân có ý tốt muốn mời ở lại Tuyết Thánh ta chơi thêm hai ngày.”

“Ý thật “hay”, Quốc chủ Tuyết Thánh, Người đang định giam lỏng chúng ta sao.”

Thu Ngân đứng bật dậy nói một tiếng, hai mắt sắc bén.

“Sao lại nói như vậy…..”

Trong mắt Quốc chủ Tuyết Thánh sớm đã mất đi nụ cười rực rỡ.

“Xem ra chúng ta thân chinh đến Tuyết Thánh quốc muốn xem xem có thể giúp đỡ gì hay không quả thật sai lầm, không nghĩ Tuyết Thánh lòng lang dạ thú, vong ân phụ nghĩa như thế.

Bệ hạ, chúng ta đi.” Ngạn Hổ đứng dậy.

Không đợi Hiên Viên Triệt lên tiếng trả lời, Quốc chủ Tuyết Thánh cười thật tươi, nụ cười của kẻ đã yên tâm có chỗ dựa vững chắc trong lòng.

“Muốn đi, vừa tới đã muốn đi, Tuyết Thánh quốc chúng ta cũng không phải là nơi các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi đâu.” Những âm vực cuối câu thật cao, nghe lạnh cả người.

Mà sau khi lời của Quốc chủ Tuyết Thánh vang lên trong giây lát.

Hiên Viên Triệt tay đang thưởng thức chén rượu, ‘ầm’ một tiếng ngã xuống.

Một màu xám tro trong nháy mắt lan ra đầy mặt Hiên Viên Triệt.

Có độc.

Chọn tập
Bình luận