Một tháng sauTại thành phố T, trường học Quý Tộc
Quý Tiểu Thất đang ngồi chat với cô qua mạng thì Lâm Trác đến gặp. Quý Tiểu Thất nhìn hắn đầy khinh bỉ
– Anh tìm tôi có chuyện gì Lâm học trưởng?
Lâm Trác không để ý đến ánh mắt của Quý Tiểu Thất, hắn hỏi
– Cô biết Mẫn Nhi ở đâu đúng không?
– Ha (cười mỉa), Lâm học trưởng đây là có ý gì? Làm sao lại đi hỏi tin tức của Mẫn Nhi? Nói cho anh biết, cho dù anh có cho tôi 1 tỷ tôi cũng sẽ không nói. Bây giờ thì đi mà tìm bạn gái của anh, đừng ở đây làm bẩn mât tôi.
Quý Tiểu Thất trào phúng nói, vừa nhìn thấy hắn đã ngứa mắt. Lại nói, một tháng này hắn luôn hỏi tin tức của Nam Cung Mẫn, hắn đây là có ý gì? Từ khi hắn thấy tin tức kia thì luôn bám theo cô hỏi về của Nam Cung Mẫn.
Lâm Trác hỏi không được, bực tức rời đi. Quý Tiểu Thất nhìn vào màn hình máy tính nói với cô
– Mẫn Nhi, dạo gần đây tên Lâm Trác kia rất lạ nha.
– Lạ gì?
– Hắn suốt ngày cứ đến chỗ mình tìm tin tức của cậu.
Động tác ăn dâu tây của Nam Cung Mẫn hơi dừng, sau đó dửng dưng nói
– Kệ hắn. Mà Thất Thất, mình thấy sắc mặt bạn không tốt lắm.
Quý Tiểu Thất gượng cười nói
– Mình mới bệnh khỏi.
– Đã đỡ hơn chưa?
– Ổn rồi.
Xin lỗi! Mẫn Nhi mình không nên nói dối cậu. Nhưng mình hứa, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
– Ừ! Thất Thất mình ở đây làm quen được người bạn rất đẹp trai nha.
– Ai vậy?
Quý Tiểu Thất tò mò hỏi.
– Anh ấy tên Phong Tần.
Cô vừa nói xong chỉ thấy Quý Tiểu Thất đứng bật dậy hét lớn
– What??? Là Phong Tần? Cậu có nhằm không đó?
Nam Cung Mẫn bị hành động của cô doạ cho giật mình quát
– Cậu làm gì phản ứng mạnh vậy hả? Làm tớ giật mình.
Quý Tiểu Thất vuốt ngực nhìn cô qua màn hình máy tính hỏi
– Cậu có biết anh ta là ai không?
– Không quan tâm.
– Bà cô của tôi ơi, Phong Tần là ai mà cũng không biết sao?
Quý Tiểu Thất nhìn cô không quan tâm bất thì bất mãn, sau đó lại nói
– Phong Tần là cháu ngoại của nữ hoàng Anh, anh ta còn là con trai của công chúa Elina.
– Sao, sao, sao???
Lần này đến lượt Nam Cung Mẫn kinh hãi, nói như vậy anh là người của hoàng thất.
– Giờ biết sợ chưa?
– Thì…
Cô chưa nói xong thì điện thoại reo, cô vội nói
– Đợi mình một lát.
Sau đó liền nghe điện thoại
– Alo?
– Là anh.
Nam Cung Thần ở đầu giây bên kia nói.
– Có chuyện gì sao?
– Ừ, ngày mai anh cùng ba mẹ sẽ đến Anh.
– Hả? Mà đến làm gì?
– Tham gia lễ đăng quang của công chúa Elina.
– SAO??? Ý anh nói là lễ đăng quang của công chúa Elina?
Nam Cung Mẫn hét lên, vậy Phong Tần sẽ làm hoàng tử sao?
– Em làm gì phản ứng mạnh vậy? Anh chỉ gọi điện thông báo thôi, bây giờ anh có việc gấp, có gì lúc gặp mặt sẽ nói sau.
Không đợi cô phản ứng, cậu đã cúp máy. Nam Cung Mẫn sững sờ, Quý Tiểu Thất thấy vậy lo lắng hỏi
– Mẫn Nhi, cậu không sao chứ?
– Thất Thất, hôm khác nói chuyện nha.
Nói xong cô liền tắt máy tính, Quý Tiểu Thất ở bên này có chút lo lắng. Nhưng không thể làm gì được.
Nam Cung Mẫn nằm phịch trên giường suy nghĩ mông lung đến thiếp đi cho đến khi điện thoại của cô reo lên. Nam Cung Mẫn đưa tay cầm lấy điện thoại, nghe với giọng chưa tỉnh ngủ
– Alo?
– Mẫn Nhi, em đang ngủ sao?
Phong Tần ở đầu giây bên kia nghe giọng cô thì ngờ vực hỏi. Nam Cung Mẫn mới nãy còn buồn ngủ nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh liền tỉnh hẳn. Cô ngồi dậy hỏi
– Có chuyện gì không?
– Ừ, hai ngày nữa có bữa tiệc, em có thể đi với tôi chứ?
Cô nghe anh nói liền nhếch môi cười nói
– Là lễ đăng quang của công chúa Elina đúng không? Hay là phải nói đó là mẹ anh?
– Em biết?
– Phải, nếu không anh còn định giấu em đến bao giờ.
Giọng cô nghẹn lại, cũng chẳng hiểu vì sao nhưng anh giấu cô việc này khiến cô khó chịu.
Phong Tần nghe giọng cô không khỏi lo lắng
– Xin lỗi em, anh không cố ý giấu em.
– Không phải anh nói chúng ta là bạn sao? Bạn bè là lừa dối nhau kiểu này sao?
– Mẫn Nhi, thân phận quan trọng lắm sao?
– Nhưng anh là người hoàng gia, em làm sao có thể làm bạn với một người cao quý như anh được?
– Mẫn Nhi?
“Tút…tút…tút”
Nam Cung Mẫn không do dự mà cúp điện thoại.
– Alo…Mẫn Nhi…
Phong Tần nghe tiếng tút tút cho thấy cô đã cúp máy, anh ngồi trên bàn làm việc tức giận đập bàn. Đến nỗi Mặc Vũ muốn đưa tài liệu cho anh cũng không dám vào.
****
Sáng hôm sau, trên sân thượng của khách sạn Rose có một chiếc máy bay hạ cánh. Nam Cung Mẫn thấy người ra liền chạy lại ôm chằm lấy Vương Tử Huyên nói
– Con thật nhớ mẹ!
– Mẫn Nhi, con gầy đi rồi.
Vương Tử Huyên ôm Nam Cung Mẫn trong lòng, thấy cô ốm hẳn lúc ở nhà thì không khỏi lo lắng nói.
– Mẫn Nhi chỉ nhớ mẹ thôi sao?
Hạo Thiên nhìn vợ mình bị ôm có chút oai oán nói. Nam Cung Mẫn buông mẹ ra nhìn sang ba mình rồi cười nói
– Nào có, Mẫn Nhi cũng nhớ ba nha.
– Vậy còn nghe được.
– Ha ha, ba thật trẻ con.
Nam Cung Mẫn ôm lấy cánh tay mẹ mình bĩu môi nói.
– Em không nhớ anh sao?
– Xí, ai thèm nhớ anh.
Sau đó quay qua Vương Tử Huyên nói
– Mẹ, chúng ta về phòng.
Trong phòng
– Tại sao gia đình mình phải tham gia lễ đăng quang của công chúa Elina?
– Em bị ngốc hay là ngốc thật đây?
– Ý anh là gì hả?
– Tập đoàn chúng ta là một trong các Tập đoàn lớn trên thế giới, việc như thế này không có gì lạ cả.
– Vậy đã sao, em không đi, tuyệt đối không đi.
Nam Cung Mẫn kiên định nói, Hạo Thiên ngồi bên cạnh nghe vậy thì lạnh lùng lên tiếng
– Con không có quyền từ chối.
********
P/s: đi học rồi ạ, nên bây giờ mk sẽ đăng truyện theo lịch đã đưa ra. Bạn nào có ý kiến về lịch đăng thì bl bên dưới nha! Thân~