– Không đau, anh không đau một chút nào hết.
– Sao có thể không đau? Sưng lên rồi này.
Phong Tần mỉm cười, vậy là đủ, chỉ cần cô ở bên mọi thứ đều xứng đáng. Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô, dịu dàng nói
– Ngoan, không khóc. Anh không đau, ngược lại thấy em như vậy anh mới đau.
– Ưm…em không khóc…
Cô đưa tay quệt nước mắt, môi nở nụ cười ngọt ngào. Đầu áp vào lòng ngực anh, môi hơi chu lên
– Mặt anh phải lấy đá chườm lên đó…
– Được.
Elly vô lực dựa vào tường, nhớ lại những gì anh nói khi nãy
“Bà xã, đợi anh xử lý xong mọi việc ở đây chúng ta cùng về thành phố T nha?”
“Nơi này không dành cho anh”
Anh nói vậy là không muốn ở đây cũng sẽ không bao giờ trở lại đây nữa sao? Elly rối bời suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Phong Tần rời khỏi cung điện thật sớm. Anh muốn giải quyết nhanh mọi chuyện bên Tập đoàn để về nước.
Nam Cung Mẫn đang ngồi sau vườn ngắm nhìn những bông hoa tươi đẹp, lòng cũng thả lỏng hơn.
Tại Tập đoàn S.A
Phòng tổng tài
– Tổng tài, công chúa muốn gặp ngài.
Động tác đánh máy của anh hơi dừng lại, sau đó cười nhạt nói
– Bảo tôi đang bận, kêu nó về đi.
Ray có chút ngạc nhiên, không biết người ngoài nhìn anh đối xử với công chúa Elly ra sao nhưng hắn cảm nhận được điện hạ rất thương đứa em gái này, sao hôm nay lại từ chối gặp mặt?
– Còn chuyện gì?
Mắt thấy Ray chưa đi, anh lạnh lùng hỏi. Ray hồi phục tinh thần cúi chào anh rồi bước ra ngoài.
Elly thấy hắn ra liền đứng dạy nhưng nhận được là cái lắc đầu của Ray. Elly buồn bã ngồi lại xuống ghế
– Tôi chờ anh ấy ở đây là được rồi.
Ray nhún vai tỏ vẻ tùy người thôi rồi đi làm việc của mình.
Elly đợi anh suốt năm tiếng đồng hồ mà anh vẫn không ra ngoài. Elly bất lực, đứng dậy rời đi.
Trong khi đó, tại cung điện
Nam Cung Mẫn ngồi dựa người vào ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn người con gái đứng trước mắt
– Nói đi, có chuyện gì?
– Mẫn Nhi, mình xin lỗi cậu.
– Lời xin lỗi này tôi không dám nhận thưa tiểu thư Jenny.
Cô bình thản nói, muốn đứng dạy rời đi thấy vậy Quý Tiểu Thất vội nắm chặt tay cô
– Mẫn Nhi mình biết sai rồi. Mình nên báo bình an cho cậu khi đến đây, mình không nên phủ nhận là không quen cậu. Mình thật xin lỗi.
Nam Cung Mẫn vẫn đứng im, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Tiểu Thất như dò xét
– Đứa bé vẫn tốt chứ?
– Vẫn tốt, bé con rất đáng yêu.
Quý Tiểu Thất mỉm cười nói.
– Sống tốt là được rồi, đứa bé tên gì?
Nghe cô hỏi, Quý Tiểu Thất hơi ngẩn người một lát. Cô (QTT) nhớ về tháng ngày hạnh phúc bên cạnh Diệu Lam.
Quá khứ
Quý Tiểu Thất ngồi trên sofa dựa vào người Diệu Lam, bàn tay của cô nắm lấy tay anh
– Lam, sau này có con anh muốn đặt cho chúng tên gì?
Anh nghe cô hỏi, hơi cuối đầu hôn lên trán cô
– Nếu là con gái sẽ lấy tên Diệu Nhi, còn là con trai sẽ lấy tên Diệu Kha. Em thấy thế nào?
– Rất hay, em rất thích.
Hiện tại
– Quý Tiểu Thất!
Nam Cung Mẫn thấy Quý Tiểu Thất ngẩn người, không nghe thấy cô gọi liền nói lớn.
Quý Tiểu Thất giật mình, hơi sờ mũi
– Xin lỗi, bé con tên là Diệu Nhi.
Đang định nói gì đó thì cô thấy Elly từ ngoài bước vào
– Về rồi sao?
– Dạ.
Elly ỉu xìu nói, Nam Cung Mẫn hơi nghi ngờ. Bữa nay con bé bị gì vậy?
– Không có gì mình về trước đây, mình hi vọng cậu sẽ tha thứ cho mình.
Nói xong liền rời đi, Elly đợi Quý Tiểu Thất đi rồi mới lên tiếng hỏi cô
– Chị dâu, hôm qua sao chị lại ngất vậy?
– À, chị nghe Tần bảo là do chị quá kích động làm ảnh hưởng đến thai nhi. Bây giờ không sao nữa rồi.
Elly gật đầu như đã hiểu, hai người nói chuyện một hồi thì anh cũng về. Elly thấy anh mặt cúi gầm xuống, Phong Tần cũng không để ý đến Elly. Anh lại chỗ cô, ân cần hỏi
– Hôm nay thấy sao, có khỏe hơn không?
– Em không sao.
Cô mỉm cười lắc đầu. Phong Tần hôn lên má cô, dịu dàng nói
– Nghỉ ngơi một hôm nữa chúng ta về thành phố T, công việc ở đây đã ổn thỏa.
– Dạ.
– Anh, em có chuyện muốn nói.
Elly đứng dậy, lấy hết dũng khí để nói. Phong Tần gật đầu, hờ hững lên tiếng
– Được.
Ngoài vườn
– Có chuyện gì?
Phong Tần đút tay vào túi quần, dáng người lười nhác dựa vào tường. Mắt nhướng lên chờ Elly nói.
– Em xin lỗi, em không nên nói những lời khó nghe như vậy. Em…
– Cô nói không sai, tôi không trách cô, nhờ cô mà tôi mới nhận ra mọi thứ.
Phong Tần cắt ngang lời Elly, trên mặt anh không chút biểu tình, tiếp tục nói
– Nhờ vậy tôi nhận ra, nơi này không thuộc về mình. Elly cô cũng đừng tự trách mình nữa, lời xin lỗi tôi chấp nhận.
Nói xong anh đứng thẳng người, theo thói quen xoa đầu Elly rồi rời đi. Elly đứng yên nhìn bóng lưng của anh, môi mím lại. Nước mắt long lanh, im lặng rơi xuống.
Phong Tần vừa ra khỏi vườn đã thấy cô đứng trước mặt, Nam Cung Mẫn nắm lấy tay anh
– Nếu không vui, chúng ta về nước đi.
– Được.
– Nhưng em muốn nói với Thất Thất một tiếng.
– Cậu phải về sao?
Qúy Tiểu Thất bế Diệu Nhi trên tay hỏi. Cô gật đầu
– Có muốn về cùng mình hay không?
– Mình vẫn chưa muốn về.
– Vậy giữ liên lạc nha.
– Ok.
Cũng ngày hôm đó, anh và cô rời khỏi Anh Quốc về nước.