Tập đoàn Phong Thị
Chiếc xe SUVs dừng lại, bảo vệ nhanh chân chạy lại mở cửa. Nam Cung Mẫn bước ra với khí chất vương giả, bảo vệ thấy cô liền nhận ra ngay
– Phu nhân.
– Ừ.
Cô lạnh nhạt “ừ” một tiếng rồi bước vào trong. Nam Cung Mẫn một đường đi thẳng lên phòng anh mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Mặc Lâm thấy cô hai mắt sáng rực, vội đi lại
– Phu nhân, cô đúng là cứu tinh của tôi.
Cô ngơ ngác nhìn Mặc Lâm
– Chuyện gì vậy?
– Cô đem cái này vào trong đi, tôi không dám vào đâu.
-???
– Chăm sự nhờ cô.
Mặc Lâm cúi gập người, hai tay đưa cô một túi tư liệu gì đó. Nam Cung Mẫn nhún vai, cầm tư liệu bước vào trong. Mặc Lâm nhắm mắt lại cầu nguyện cho cô
– Hi vọng khi thấy phu nhân, lão đại sẽ bình tĩnh hơn.
Cô bước vào phòng làm việc của anh mà sững sờ. Gì đây? Lũ vừa mới quét qua ở đây sao? Giấy tờ nằm rải rác trên đất, những vật dụng trên bàn thì lăn lóc dưới nền. Phong Tần cúi đầu xuống, nên cô không nhìn rõ biểu cảm của anh
– Cút!
Anh lạnh lùng quát, đến cô cũng giật mình. Từng bước đi lại chỗ anh, cô khẽ gọi
– Tần?
Thân thể anh cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt anh đỏ ngầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy cả, Nam Cung Mẫn lần đầu tiên thấy sợ…
– Ra ngoài.
Phong Tần giọng nói dịu hẳn đi, cô mím môi
– Tần…em…
– Anh bảo em ra ngoài.
Cô đơ người, lần đầu tiên anh quát cô. Mặc Lâm bên ngoài cũng giật mình, biết trước đã không bảo cô vào. Nam Cung Mẫn nắm chặt tập tài liệu trên tay, hai mắt ửng đỏ
– Anh mắng em? Hức…em làm gì sai chứ? Hức…hức…em ghét anh…
Cô ném tập tài liệu xuống đất rồi quay người chạy ra ngoài. Phong Tần sững sờ, anh vừa mới làm gì vậy? Anh nhìn tập tại liệu cô vừa quăng xuống đất đến thất thần. Chỉ là anh mới biết được một sự thật, cái chết của mẹ anh không phải tai nạn mà do được sắp đặt sẵn. Mà người chủ mưu không ai khác chính là bà ta, người đã cướp đi hạnh phúc của mẹ anh.
Khi nghe tin này anh đã không kìm nén được mà đập tất cả đồ đạc trong phòng, khi thấy cô anh sợ mình sẽ tổn thương đến cô cho nên mới…Phong Tần vội đuổi theo nhưng cô đã biến mất. Anh liền đi lấy xe chạy thẳng về nhà, không có ai cả hay là cô chưa về tới? Anh ngồi bất động trên ghế sofa, thời gia cứ chầm chậm trôi qua thoáng cái đã tối. Cả căn biệt thự rộng lớn chìm ngập vào bóng tối, anh vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc trưa đến giờ.
Lúc Nam Cung Mẫn trở về cô khẽ nhíu mày, bên trong không một ánh đèn. Anh còn chưa về sao? Cô sải bước đi vào trong, đưa tay bật đèn cả căn biệt thự sáng rực lúc nhìn qua sofa không khỏi giật mình. Phong Tần khẽ ngước mặt lên, anh mím môi nhìn cô
– Tiểu Mẫn, anh xin lỗi. Anh không nên tức giận với em.
-…
– Anh chỉ vì không muốn làm em bị thương nêm mới lớn tiếng như vậy.
-…
Giọng anh vẫn vang lên đều đều, cô đứng yên nghe anh nói hết. Thì ra anh biết một sự thật đau lòng, dù anh mạnh mẽ đến đâu, anh cũng là người bình thường. Nam Cung Mẫn nhìn anh, anh ngồi đây bao lâu rồi? Có phải anh cảm thấy rất cô đơn?
Phong Tần thấy cô không lên tiếng cứ nghĩ cô vẫn còn giận nêm chậm rãi đứng dậy
– Anh lên thư phòng xử lý ít việc, em tắm rửa rồi ngủ trước đi.
Nam Cung Mẫn lặng lẽ nhìn anh, khi nghe tiếng đóng cửa cô mới về phòng. Mọi người không ai ở nhà nên biệt thự chỉ có cô và anh.
Sau khi tắm xong, cô ngồi dựa lưng vào thành giường không biết đang suy nghĩ điều gì. Phong Tần nói đi làm việc là để né tránh cô, anh sợ phải đối diện với sự lạnh nhạt của cô. Anh ngồi im lặng đến đáng sợ, cứ như vậy cho đến một giờ sáng anh cũng không về phòng.
Nam Cung Mẫn giật mình tỉnh giấc nhìn bên cạnh không có ai liền nhíu mày, cô xuống giường lấy áo mỏng khoác nhẹ lên rôi đi ra ngoài. Dưa theo ánh sáng hành lang cô đến phòng làm việc, bên trong vẫn sáng đèn? Cô tò mò, khẽ mở cửa bước vào. Phong Tần không ngủ, anh cứ ngồi ngẩn người như vậy. Lúc cô bước vào anh đưa mắt nhìn qua
– Sao còn chưa ngủ?
– Vậy còn anh? Thức khuya sẽ không tốt.
– Ừm.
Thấy vậy, mắt cô đỏ lên, giọng khàn đi
– Hức…anh…hức…hết thương em rồi phải không…hức…hức…oa…oa…
Cuối cùng không nhịn được cô khóc lớn, khóc không phải vì anh không quan tâm cô mà khóc vì đau lòng. Nhìn anh như vậy, cô thấy tim như bị dao gâm, đau lắm!
Quả nhiên thấy cô khóc anh liền cuống lên, vội đứng dậy ôm cô vào lòng dỗ
– Bà xã, đừng khóc nữa. Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa.
– Hức…anh…có thương em không… hức…
– Dĩ nhiên, anh rất thương em. Ngoan, bà xã đừng khóc nữa.
Anh càng dỗ cô càng khóc lớn, Phong Tần cũng chỉ biết ôm cô vào lòng. Nước mắt cô thắm vào áo anh như một vũ khí khiến tim anh vỡ vụn, chưa bao giờ anh đau như lúc này.
Nam Cung Mẫn khóc đến mệt, cô nhẹ thoát khỏi lòng ngực anh. Chu môi, uất ức nói
– Anh không thương em, chán ghét em rồi phải không?
– Không có, bà xã…anh rất thương em.
Phong Tần vội nói, cô bĩu môi đẩy anh ra
– Vậy sao không về phòng ngủ?
– Bởi vì anh sợ. Anh sợ em một khi nhìn thấy anh đã chán ghét, ghét anh yếu đuối, ghét anh lớn tiếng với em…
Nghe anh nói, cô nhoẻn miệng cười
– Đồ ngốc! Anh là đồ ngốc mà, hại em lo lắng cho anh.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, sau chuyện này anh thề sẽ không làm cô đau lòng nữa. Phong Tần hôn nhẹ lên mặt cô, nhủ thầm “Bà xã, xin lỗi em”.