Trên xe, Nam Cung Mẫn cứ nhìn anh cười tủm tỉm. Anh thở dài trợn mắt nhìn cô
– Buồn cười lắm sao? Vậy em cứ cười đi.
– Ha ha…ông xã, anh tức giận thật đáng yêu.
– Em…anh không chấp em.
Không khí trên xe lại một lần nữa yên tĩnh, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt hồng hào khi ngủ của cô không khỏi mỉm cười. Mới vừa rồi còn trêu chọc anh, bây giờ lại ngủ say như vậy.
Phong Tần đưa tay chỉnh lại điều hòa, chuyển xe sang chế độ tự động lái còn mình xếp ghế phụ lại gọn lại rồi xuống chỗ cô. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt đầu cô lên đùi lấy chăn đắp cẩn thận cho Nam Cung Mẫn rồi cũng nhắm mắt dưỡng thần, hôm nay anh cũng rất mệt.
Khi xe vừa dừng trước cửa biết thự anh liền mở mắt ra. Đôi mắt thanh tỉnh không nhận ra một tia mệt mỏi. Phong Tần bế cô vào trong, Tử Huyên và Hạo Thiên đang ngồi ở phòng khách đợi hai người. Thấy họ về Hạo Thiên nói
– Sao lại về trễ như vậy?
– Con đến bệnh viện thưa ba!
Anh nói, Hạo Thiên nhìn anh đang bế cô cũng không nói gì thêm bảo anh lên lầu trong khi Tử Huyên muốn hỏi “đến bệnh viện làm gì?”
– Em còn chưa hỏi mà, sao anh lại không cho em hỏi?
– Hai đứa đều mệt rồi, mai là cuối tuần mai em muốn hỏi thì cứ việc hỏi. Giờ muộn rồi, nên nghỉ ngơi.
Hạo Thiên ôm Tử Huyên vào lòng dỗ ngọt, cuối cùng Tử Huyên cũng cười. Cả hai đi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, tại phòng khách Nam Cung gia
– Con đã quyết định?
Hạo Thiên nhìn Nam Cung Thần hỏi. Cậu gật đầu
– Vâng, con muốn dọn ra ngoài.
Câu nói của Nam Cung Thần vừa nói ra, những lời muốn nói của cô đều nuốt vào trong. Anh hai dọn ra riêng, nếu cô cũng vậy không phải ba mẹ sẽ rất cô đơn sao? Nam Cung Mẫn nhìn qua Phong Tần, nhưng như vậy thì thiệt thòi cho anh quá. Từ lúc về nước, cô một mực muốn ở đây Phong Tần cũng chiều cô. Nếu nói đúng hơn là anh đang “ở rể”? Trời ơi! Là ở rể đó!
Phong Tần ngồi bên cạnh thấy cô cứ nhìn mình không khỏi mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu cô
– Làm sao vậy?
– Tần…
Nam Cung Mẫn lí nhí gọi tên anh, một chữ cũng không thể nói ra. Tử Huyên nhìn qua hai người, mỉm cười hỏi
– Hai đứa con làm sao vậy?
– Con…
– Không có gì thưa mẹ.
Cả hai đồng thời lên tiếng, anh nắm lấy tay cô khẽ lắc đầu. Cô mím môi, anh sao lại không để cho cô nói?
– Vậy được rồi, mấy đứa làm gì thì làm đi. Còn Tiểu Thần, vào thư phòng ba có chuyện muốn nói với con.
Song, Hạo Thiên đứng lên. Nam Cung Thần nối bước đi sau.
Đợi mọi người đi hết, Phong Tần mới đỡ cô đứng lên
– Nào, cẩn thận! Anh dẫn em ra ngoài đi dạo.
– Dạ!
Bước chân cô hơi dừng lại khi nhìn căn nhà bên cạnh
– Ủa, ở đây có người mới chuyển đến sao? Sao em không biết ta?
– Em suốt ngày ăn với ngủ thì biết sao được.
– Anh…anh dám chọc em, em đánh anh.
Nam Cung Mẫn phồng má, hung hăng đánh anh vài cái nhưng lực tay giảm đi không ít, căn bản là không đau. Thế mà có người không biết xấu hổ giở trò làm nũng với vợ mình
– Ui da, em đánh anh thật đau.
– A, sao có thể chứ? Tần, anh đau ở đâu?
– Ở đây.
Anh chỉ chỉ vào ngực trái của mình, Nam Cung Mẫn luống cuống cả lên. Tay xoa xoa cho anh
– Không đau, không đau mà…em đỡ anh lại kia ngồi.
– Thế nào, còn đau không?
– Vẫn còn.
Phong Tần cong môi cười, nhưng cô nào để ý đến chỉ lo anh bị đau.
– Rõ ràng em đã giảm lực đi rất nhiều mà…hic…phải làm sao đây?
Mắt cô đỏ hoe, đều tại cô cả, nếu cô không đánh anh thì anh không bị đau.
Không biết từ khi nào, nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh cô sẽ lười suy nghĩ chẳng hạn như lúc này. Cô căn bản quên rằng với thân thể của anh, chỉ cái đánh nhẹ làm anh đau được sao?
Phong Tần thấy mắt cô đỏ lên, vội dỗ dành
– Ngoan nào bà xã. Anh không đau, thật sự không đau mà.
– Hic…hồi nãy anh vừa nói đau xong.
– Gạt em thôi!
– Thật?
– Là thật.
– Đáng ghét.
Nam Cung Mẫn chu môi đánh vào ngực anh. Phong Tần hít một hơi
– Lần này đau nha, em muốn sát chồng?
– Không có, xin lỗi chồng yêu. Thổi thổi, sẽ không đau nữa.
Nam Cung Mẫn vừa thổi lên chỗ đánh vừa xoa cho anh. Phong Tần thấy hành động trẻ con của cô thì bật cười
– Vợ à, em đáng yêu quá!
Cô mỉm cười, dựa vào ngực anh. Giờ phúc này, cả thế giới là của họ.
Bỗng cô lên tiếng
– Tần, xin lỗi. Đáng lẽ ra em nên nói với ba mẹ mình muốn dọn ra riêng, nhưng nếu anh hai cũng đi mà anh và em cũng đi ba mẹ nhất định sẽ rất buồn và cô đơn.
Nam Cung Mẫn dựa vào vai anh chậm rãi nói. Phong Tần cầm chặt tay cô cười
– Ngốc, không cần xin lỗi, ở với ba mẹ cũng rất vui mà. Em đừng bận tâm.
– Vậy không phải anh bị gán mác là “ở rể” sao?
Nghe cô nói anh bật cười
– Vậy thì sao? Chỉ cần em luôn vui vẻ, không lo lắng mà sống qua ngày, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
– Ông xã, anh thật tốt với em!
Nam Cung Mẫn cảm động nói, tay anh đan lấy tay cô nhìn mặt nước lấp lánh phía trước.