– Anh phải chịu trách nhiệm với em.
Phong Tần bị cô ôm thân thể lập tức cứng ngắc, cho đến khi nghe cô nói anh phải chịu trách nhiệm thì khó hiểu. Nam Cung Mẫn cười
– Anh cướp nụ hôn đầu cũng như cướp đi trái tim của em. Nên anh phải chịu trách nhiệm.
Nói xong cô chu môi nhìn anh. Phong Tần cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con của cô liền cười
– Được, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Nói xong, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô. Nam Cung Mẫn quàng tay qua cô anh đáp trả, Phong Tần thấy vậy liền kéo cô lại gần mình hơn. Cô thở dốc, hơi hé miệng ra. Không bỏ qua cơ hội, anh liền đưa lưỡi vào khoáy đảo trong khoang miệng của cô, môi lưỡi dây dưa. Cho đến khi cảm thấy người trong ngực không thở được anh mới buông ra.
– Anh, đáng ghét!
Nam Cung Mẫn đập nhẹ vào ngực anh, Phong Tần cười ha hả. Cô nhìn anh nghiêm túc nói
– Anh đừng làm em thất vọng.
– Sẽ không.
Phong Tần không cần suy nghĩ đã trả lời, anh nhìn cô nói với giọng cưng chiều
– Ngoan, vào trong không thôi sẽ lạnh.
Không đợi cô trả lời, Phong Tần đã nắm lấy cô trở lại bên trong. Nam Cung Thần từ xa nhìn hai người, môi mỏng khẽ nhếch
– Tôi tin tưởng cậu.
Ở trong góc đại sảnh, Vương Tử Huyên nhìn Nam Cung Mẫn đi cùng với Phong Tần thì thở dài. Hạo Thiên nhìn bà xã hỏi
– Em làm sao vậy?
Vương Tử Huyên dựa vào Hạo Thiên nói
– Đúng là con gái lớn khó giữ, xem ra chúng ta sắp mất con gái rồi a.
Hạo Thiên nghe Vương Tử Huyên nói thì bật cười, anh nhéo mũi Vương Tử Huyên nói
– Em đó, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng đó là điều hiển nhiên.
– Em không muốn xa con bé.
– Con bé sẽ vẫn là con của chúng ta, em không phải buồn.
– Vâng.
Lễ đăng quang kết thúc vào lúc mười giờ đêm. Mọi người lần lượt ra về, cô nhìn anh nói
– Em về đây! Anh nên vào trong đi.
– Ừ.
Nói thì nói vậy, chứ anh vẫn đợi cô lên xe. Nam Cung Mẫn ngồi vào xe chuẩn bị đóng cửa thì nghe anh nói
– Ngủ ngon.
– Anh cũng vậy.
Phong Tần đợi xe của cô chạy đi đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa mới quay trở lại cung điện.
Trên xe
– Tính tứ quá nhỉ?
Nam Cung Thần nhìn khuôn mặt mặt hạnh phúc của em gái không nhịn được mà nổi hứng trêu chọc. Nam Cung Mẫn không để tâm mấy lời của cậu, cô nói
– Anh cũng mau kiếm cho em một người chị dâu đi. Già đầu rồi, đến cả mối tình đầu còn không có.
– Đã sao? Anh thích độc thân.
– Hừ! Thích độc thân hay là không có ai để yêu?
Cô hừ lạnh nói, cậu đuối lí. Cậu cũng chỉ hai ba tuổi, vẫn trẻ nên không muốn có vợ sớm. Với lại cậu đẹp trai, có tiền lo gì ế vợ? (Anh hơi đề cao mình rồi đấy)
Xe đang chạy bỗng nhiên dừng lại, Nam Cung Thần nhíu mày hỏi
– Có chuyện gì?
Tài xe run rẩy nói
– Phía trước, có người.
Cô và Nam Cung Mẫn nhìn theo hướng tài xế chỉ. Chỉ thấy một cô gái mặc đồ đen, tóc tung bay trong gió đứng chặn trước xe? Nam Cung Mẫn mắt thấy xe ba mẹ đã đi xa lúc này mới an tâm.
Nam Cung Thần cười lạnh
– Cuối cùng cũng hành động.
Cậu nhàn nhã dựa vào ghế, không một tia hoảng loạn hai mắt nhắm lại dưỡng thần. Nhưng không quên nói
– Tùy em xử lý!
Cô nghe vậy bĩu môi, có người anh trai nào vô tâm như vậy không? Có người giết mình lại để em gái xử lý? Nhưng không sao, đã lâu không được hoạt động gân cốt rồi, xem như chơi đùa một tí. Nam Cung Mẫn nhếch môi, đưa tay mở cửa xe bước xuống. Đi về phía trước cô nói
– Chị gái, đứng trước đầu xe đang chạy rất nguy hiểm a!
Trương Hoàng Yến Di mặt lạnh nhìn cô, không lên tiếng. Nam Cung Mẫn cảm thấy một luồng gió lướt qua người mình, nhìn lại người trước mắt đã không thấy. Cô nhếch môi, không hổ danh là sát thủ No.1. Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào Nam Cung Thần và Trương Hoàng Yến Di đang đánh nhau. Cô cười như không cười, cả người dựa vào xe hai tay khoanh lại. Nhìn phía trước, chuẩn bị xem kịch vui.
Những đòn tấn công của Trương Hoàng Yến Di đều đánh vào điểm chết, nhưng cậu đều né được. Nam Cung Thần chụp lấy tay cô (THYD) vặn ngược về sau, thế nhưng trong nháy mắt cô đã thoát ra và biến mất. Tiếp theo đó là những tiếng súng vang lên, ám vệ được cậu sắp xếp cũng xuất hiện. Mọi việc rất thuận lợi, nhưng không còn thấy Nam Cung Mẫn đâu nữa.
Một nơi khác, trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng. Nam Cung Mẫn mặt không cảm xúc nhìn Trương Hoàng Yến Di. Mà cô (THYD) cũng đứng quan sát Nam Cung Mẫn.
Không biết từ khi nào, bộ đầm dạ hội của cô đã thay bằng một bộ đồ đen bó sát người, tóc nâu được thả xuống bay loạn trong gió. Cô đeo chiếc mặt nạ màu bạc được khắc hình hoa hồng xanh thể hiện một sự bí ẩn. Nam Cung Mẫn lạnh lùng nói
– Tôi biết cô không muốn giết Nam Cung Thần.
-…
– Nhưng, đã đụng đến Nam Cung Thần thì cô phải chết.
– Để xem bản lĩnh cô ra sao.
Giọng nói của Trương Hoàng Yến Di giống như băng tuyết, làm người khác phải rét run. Nhưng Nam Cung Mẫn là ai? Cô không hề run sợ trước khí thế của Trương Hoàng Yến Di.