“Rầm”
Cửa phòng làm việc của Nam Cung Thần bị cô đá văng ra. Cậu không nhìn cũng biết là ai, chỉ có cô em gái nghịch ngợm của cậu mới dám làm như vậy. Nam Cung Thần ngẩng mặt nhìn cô
– Em làm gì vậy?
– Ai cho phép anh ký hợp đồng với công ty đó hả?
Nam Cung Mẫn gằn giọng nói, cậu lúc này mới hiểu ra vì sao cô tức giận. Nam Cung Thần nhún vai
– Lâm Thị chỉ có một chỗ nhỏ trong dự án lần này thôi.
– Như vậy cũng không được.
Cô chóng tay lên bàn cậu, ánh mắt giảo hoạt nhìn anh trai
– Trừ phi…
– Trừ phi cái gì?
Nam Cung Thần nuốt nước bọt, không biết cô sẽ giở trò gì.
– Trừ phi anh cho em một chân, em sẽ là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án khu vườn ánh sáng này.
Nam Cung Thần sợ hãi
– Này, này…em không đùa đấy chứ?
– Nhìn mặt em giống đùa lắm sao?
– Không, nhưng em không trong giới kinh doanh.
Nam Cung Mẫn hất tóc, tự tin nói
– Chồng em cưng em nhất, anh ấy sẽ giúp em.
Sau đó không đợi cậu trả lời đã rời đi, Nam Cung Thần chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Yến Di từ phòng ngủ ra vừa nhìn được cảnh này. Cô cười đùa nói
– Đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn lại bại trận dưới tay em gái, thật là thất bại mà.
Nói xong, Yến Dị tặc lưỡi. Nam Cung Thần ánh mắt cưng chiều nhìn cô
– Tỉnh rồi? Lại đây nào.
Cậu không tức giận khi cô trêu chọc, Yến Di bĩu môi đi lại chỗ cậu rất tự nhiên ngồi lên đùi Nam Cung Thần, hai tay quàng qua cổ cậu
– Em cũng muốn là nhà đầu tư.
Cậu không ngôn ngữ nhìn cô, hay nói đúng hơn là không biết dùng từ gì để diễn tả. Sao cậu lại yêu một cô gái bá đạo như vậy, nhưng không sao, cậu thích như vậy. Yến Di em sẽ sớm trở thành vợ anh mà thôi! Thấy Nam Cung Thần cứ nhìn mình mà không trả lời, Yến Di khẽ vỗ má cậu
– Có được hay không?
– Được.
– Em biết, anh thương em nhất!
Nam Cung Thần chỉ biết thất bại, cậu thật sự là người thất bại mà.
***
Tập đoàn Phong Thị
Phòng làm việc của tổng tài
Nam Cung Mẫn hai mắt giáo giác nhìn xung quanh, thật nhàm chán. Anh đi họp sao lại lâu như vậy chứ, Mặc Vũ bưng nước vào để lên bàn rồi nói
– Phu nhân, hay là người vào phòng tổng tài nghỉ ngơi đi.
– Không muốn, tôi muốn chờ anh ấy.
Mặc Vũ thở dài, hắn bước ra ngoài bên trong còn lại mình cô. Nam Cung Mẫn nằm trên sofa lăn qua lăn lại không biết đang nghỉ gì.
Trong phòng họp, không khí lúc này có chút kì quặc. Tổng tài của bọn họ thế mà đang cười, ai nói cho họ biết tổng tài trước mắt có phải làm giả hay không. Còn nữa nha, tổng tài từ lúc vào họp đến giờ luôn nhìn điện thoại không biết có nghe bọn họ báo cáo tình hình của tập đoàn không nữa.
– Tổng…tổng tài, tôi đã báo cáo xong.
Trưởng phòng marketing khó nhọc nói. Anh gật đầu, để lại hai chữ “tan họp” rồi rời đi. Mọi người khó hiểu nhìn nhau, nhưng không biết chuyện gì xảy ra.
Phong Tần vào phòng thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô vợ đang nằm trên sofa, anh từng bước đi lại gần Nam Cung Mẫn
– Đến sao không báo cho anh một tiếng? Hửm?
– Muốn cho anh bất ngờ.
Cô ngồi dậy, anh cười ngồi bên cạnh cô
– Sao không ở nhà chờ anh.
– Ở nhà thật chán, không có ai chơi với người ta. Ba mẹ lại đi du lịch nữa rồi.
Cô chu môi hồng, Phong Tần nhịn không được hôn lên môi cô, chỉ là nụ hôn phớt nhẹ lên môi. Nam Cung Mẫn ôm anh, hai mắt lấp lánh
– Tần, em muốn đầu tư vào dự án khu vườn ánh sáng. Anh giúp em nha?
– Hửm?!
Anh nhìn cô, cô không có hứng thú với kinh doanh nên bây giờ cô là bà hoàng. Nhưng không sao, một mình anh làm cũng đủ tiền nuôi cô rồi. Phong Tần béo má phúng phính của cô hỏi
– Làm sao lại thích kinh doanh rồi.
– Người ta không có, tại muốn chơi đùa một tí thôi. Tần, giúp em nha, nha!!!
Nam Cung Mẫn nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp, nhiều lần cô muốn làm gì đều sử dụng chiêu này thế nhưng anh lúc nào cũng đổ gục.
Phong Tần thân mật cụng trán mình vào trán cô
– Được!
– Hay quá, em yêu chồng nhất…ưm~
Anh bất ngờ ngậm lấy môi cô, Nam Cung Mẫn bị động tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng. Anh mút mạnh lấy môi cô, cô bị ạn trêu chọc cả người liền khó chịu
– Tần, anh sao lại…
– Hửm? Anh hôn vợ mình không được sao? Với lại anh giúp em, em cũng nên báo đáp nha!
Vừa nói tay anh vừa luồng ra sau kéo khóa váy của cô, Nam Cung Mẫn nức nở
– Người ta, người ta có thể trả ơn anh bằng cách khác a~
– Vậy nói xem?
– Em…em…ưm.
– Không biết thì ngoan ngoãn cho anh “ăn” em.
Phong Tần vùi mặt vào cổ cô liếm láp. Nam Cung Mẫn rên rỉ
– Ân, người ta không muốn…ưm~. Người ta vẫn còn mệt…
– Bà xã, em trốn không thoát đâu.
– Hức…anh ăn hiếp Mẫn nhi…
Nam Cung Mẫn lại giở tính trẻ con, Phong Tần bật cười hôn mạnh lên môi cô
– Bà xã, em thật trẻ con.
Song, anh liền bế cô vào phòng ngủ. Bên trong một màn xuân sắc diễn ra. Chỉ tội nghiệp cho cô, đêm qua bị ai đó hành hạ không thương tiếc. Hôm nay lại bị anh dày vò, nghĩ lại cô thật đáng thương mà.
– Tần, em không chịu được nữa…a…mệt…ưm ~
Phong Tần nào để ý? Anh vẫn luật động mạnh mẽ bên trong cô. Nam Cung Mẫn lắc đầu, tóc đen rối loạn trên chiếc gối. Cô mệt mỏi ôm lấy anh, Phong Tần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô thì có chút đau lòng. Anh hôn nhẹ lên mặt cô
– Bà xã, vất vả cho em rồi!