Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 127: Váy rơi xuống đất

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Thân thể thế này , cô . . . . . . cô còn muốn quay hình sao ?!” Chủ nhiệm đi tới , hoảng hồn nhìn Vũ Nghê , chần chờ hỏi.

“Đúng vậy” Vũ Nghê ngẩng đầu lên , từng bước tới chỗ Diêu Hân , tròng mắt tức giận :”Không việc gì có thể ngăn cản nổi tôi , cho dù là bị người khác cố ý hãm hại , tôi cũng sẽ không để yên cho họ . Phiền cô về đúng vị trí của mình , không cần ra tay giúp đỡ !”

Dứt lời , cô buông đôi guốc đang cầm trên tay , bùn sình dơ bẩn văng lên , trúng ngay chiếc váy công sở hàng hiệu kia

“Chậc . . . . . . Thật xin lỗi !” Vũ Nghê giả vờ áy náy , nhưng ánh mắt trở nên sắc bén

“Chị . . . . .” Diêu Hân hoảng sợ đến nổi phản ứng không kịp , nửa người dưới lấm lét bùn dơ , trên mặt như một con ngốc . . . . . .

“Cô tính chơi tôi ?!”

Vũ Nghê lớn tiếng hỏi , thanh âm rung động cả phòng quay hình . Người trợ lý đứng gần vô cùng khiếp sợ , hắn nhanh tay đẩy đẩy Diêu Hân :”Còn không mau xuống đây !”

Bị giọng điệu hung hăng lấn át , Diêu Hân tựa như kẻ ngốc , sau đó bị trợ lý trực tiếp kéo đi

“Làm sao cô đến được đây ?!”

Vũ Nghê đưa tay ngăn lại tò mò của chủ nhiệm “Chúng ta nói chuyện sau”

Cô dùng khăn giấy lau sạch đôi tay , sau đó đạo diễn hô lên :”Năm , bốn , ba , hai , một. . . . . .”

“Kính chào các vị khán giả , các bạn đang xem chương trình trực tiếp tin tức của đài MBS . . . . . .” Giọng nói bình tĩnh đầy thanh lịch , đúng lúc được truyền tới tai khán giả

“Tin tức liên quan đến thị trưởng Kim , ông ta tham ô hai tỷ trong các sự kiện gần đây . Hôm nay vụ án có nhiều manh mối triển khai , trở thành đề tài cho những bài báo . . . . . .” Hình ảnh vừa mới chuyển hướng , Vũ Nghê liền hô to :”Lấy cho tôi một cái khăn lông lớn , tôi lạnh quá !”

Quả là khác biệt , người phụ nữ đứng trước ống kính và người phụ nữ đang nói này , có thật là một không ?! Những cử chỉ cũng như hành động của cô ấy , như hai con người khác nhau . Những ngày cuối thu mà ướt đẫm thế này , không lạnh thì thật uổng phí . Lạc Ngạo Thực đứng ngoài phòng phát thanh , trực tiếp nhìn người phụ nữ trước mắt

Cô gái ngốc này , đi nơi nào phỏng vấn , đến nỗi toàn thân ướt đẫm ?! Chẳng lẽ cô ấy nhảy xuống nước cứu người ?!

Nhận lấy khăn lông từ tay trợ lý , Vũ Nghê liền quấn ngang quanh đùi , cô chủ động cởi chiếc vớ bẩn xuống . . . . . .

“Vũ Nghê chuẩn bị ——” Đạo diễn la to bắt đầu

br />”Là người của nhân dân , ông lại lợi dụng chức quyền trong tay để thu nhận hối lộ , tự ý đem ruộng đất của nông dân , rao bán cho các doanh nghiệp bất động sản , thậm chí còn sử dụng cảnh sát , để giúp đỡ mình trong việc xua đuổi họ . Chúng ta hãy lắng nghe những cuộc phỏng vấn giữa ký giả và người dân . . . . . .”

Hình ảnh lần nữa chuyển hướng

“A ! Váy của tôi , nhanh lên !”

Vũ Nghê bắt đầu cởi ra chiếc váy cùng những thứ ướt đẫm phía dưới , cô quăng chúng xuống cả sàn nhà . Tất cả đàn ông đứng đó đều không tự chủ nín thở , nuốt vào một ngụm nước miếng. . . . . .

Bọn họ đều biết dáng dấp Vũ Nghê rất chuẩn , nhưng mà , trời ạ , hình ảnh gần ngay trước mắt , khiến ai nấy cũng hiểu rõ , cô bây giờ chỉ còn một chiếc quần lót bên dưới cái khăn . . . . . .

Người MC nam ngồi gần Vũ Nghê cảm thấy khiếp sợ , căn bản không dám nhìn bậy . Đối mặt với tất cả những người bên dưới , còn thêm ống kính trước mặt , khiến hắn càng thêm khẩn trương :”Vũ Nghê , bây giờ tôi mới biết , cô là một phụ nữ thoải mái như vậy . . . . . .”

“Cái đầu anh , tôi lạnh chết được. . . . . .”

“Nhưng mà cô cứ như vậy , tôi rất hồi hộp . . . . . .” MC nam sờ sờ lỗ mũi.

“Đến phiên anh rồi , mau dẫn chương trình đi . . . . . .” Vũ Nghê lau lau vết bẩn trên đùi , không quên nhắc nhở người bạn phối hợp với mình

Thấy ống kính không còn quay đến mình nữa, cô vội vàng cúi đầu xuống , chạy tới phía trợ lý , cầm ngay chiếc váy mới , nhanh chóng mặc vào .

Trong phòng quay chỉ nghe được toàn tiếng thở ——

Lạc Ngạo Thực đứng cạnh một đám đàn ông háo sắc , hận không đem được bọn họ giết chết . Shit , cô ấy dám có hành động càn rỡ này ngay trước mặt mọi người . . . . . . Rõ ràng là đang dụ dỗ kẻ khác

Hắn cố gắng duy trì biểu tình bình thản , chỉ có điều trên trán đã nổi gân xanh , hô hấp ngày càng nồng đậm

Bị đuổi xuống đài đã gần 10 phút , Diêu Hân mới bắt đầu tỉnh táo lại , bây giờ cô còn đứng đây làm gì ?!

“Anh à , em . . . . . . Chúng ta đi chỗ khác có được hay không ?!” Cô kiếm cớ hỏi.

“Câm miệng !” Lạc Ngạo Thực cắn răng nghiến lợi , cũng chẵng có nhìn sang Diêu Hân

Diêu Hân nhìn theo ánh mắt của hắn , chợt hiểu ra . Không ngờ anh ta cũng bị hình ảnh trước mắt mê hoặc ——

“Vũ Nghê , chuẩn bị !” Đạo diễn lên tiếng

“. . . . . . Ngày 17 này , sẽ mở ra phiên tòa , thẩm vấn thị trưởng Kim , nói về vụ án tham ô . . . . . .”

Vũ Nghê nhíu chặt hai hàng lông mày , hết sức chăm chú nhìn vào bản thảo trên tay . Toàn thân cô nghiêng về phía trước , tư thái luôn tỏ ra bình tĩnh , nhưng nửa người dưới lại lạnh run . . . . . .

Ánh mắt Lạc Ngạo Thực không cách nào dời khỏi người cô

Hình ảnh này không khỏi thu hút tầm mắt của hắn , cử chỉ thật quý phái , luôn luôn tỏa sáng mọi nơi , cả chiếc giày cao guốc bẩn thỉu cũng trở nên bắt mắt , đôi chân trần dính dầy bùn dơ càng thêm nổi bật .

Hắn chưa từng thấy qua , hôm nay cô lại chật vật như vậy . Cũng giống như cô hiện hữu vô cùng xinh đẹp .

Cô giống như một con sư tử cái , đang ra sức bảo vệ lãnh thổ của mình . Hắn từng khi dễ lòng dạ sâu sắc , quỷ kế đa đoan của cô , nhưng là giây phút này đây , lại không khỏi ngưỡng mộ dũng khí và nghị lực mà cô mang lại . Vẻ đẹp cùng hành động của Vũ Nghê , khiến hắn gần như khó thở .

“Tin tức đến đây tạm dừng , mời quý vị khán giả xem tiếp lần sau” Âm thanh trong trẻo vang lên ——

“Ai tới giúp tôi xử lý đống đồ dơ bẩn này đi”

Sau khi Vũ Nghê nói xong câu ‘cám ơn các vị khán giả’ , đèn trong phòng thu cũng tắt dần . . . . . .

Chủ nhiệm đi tới , hết sức tò mò mà hỏi :”Vũ Nghê , rốt cuộc là thế nào ?! Làm cách nào cô về được đây , thật quá thần kỳ !”

Vũ Nghê nhìn xung quanh , trực tiếp đưa mắt nhắm ngay người đàn ông bên cạnh Diêu Hân :”Cách nào ư ?! Tôi thà chịu dơ bẩn , lặn lội qua tất cả vật cản trên đường , nào là chuột chết , lá cây , thậm chí cả phân , để đi tới được đây . Nói cho các người biết , tôi còn nắm giữ vị trí này ngày nào , ngay cả khi các người muốn tôi phải chết , tôi cũng không để các người toại nguyện . . . . . .”

Chọn tập
Bình luận