‘Thủ dâm’ , mấy chữ này giống như quả bom nổ chậm đặt gần bên tai Vũ Nghê , đầu óc dường như trống rỗng , một cỗ hơi nóng bỗng dưng ùa về , khuôn mặt và toàn thân cô đã trở nên phiếm hồng . Đồng thời khiến cô ho khan liên tục :”Anh. . . . . . nói cái gì đó ?! Anh , thật không biết xấu hổ. . . . . .” Vũ Nghê vừa đỏ mặt lại vừa gượng gạo , đầu lưỡi cứ như dính lại , cũng không biết nói gì thêm !
“Vì sao anh phải xấu hổ ?! Em đã ly dị , bây giờ vẫn còn độc thân , chẳng phải tích trữ dụng cụ thủ dâm , là chuyện bình thường đấy sao ?!” Anh nghiêm túc hỏi , giọng điệu có chút mập mờ , liên tục chất vấn cô .
“Không có !” Vũ Nghê nhanh chóng trả lời
“Không có cái gì ?!” Anh lấn lướt hỏi tới , nhất định ép cô phải nói ra hai chữ kia . Chỉ cần cô nói ra , làn da trắng tuyết sẽ nhanh chóng trở nên phiếm hồng . Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng là anh biết , tính cách xưa nay của cô chưa hề thay đổi .
“Không có đồ thủ dâm !” Khi thốt lên những từ này , đầu óc Vũ Nghê như muốn vỡ tung . Nói xong , còn kìm chế không nổi , phải khép lại hai chân .
Ở đầu dây bên , khóe miệng người nào đó lại một lần nữa nâng lên , ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trên bắp đùi , sau đó từ từ ngừng lại :”. . . . . . Chưa từng ?! Không phải chứ ?!”
“Tại sao anh lại thắc mắc ?! Chẳng lẽ phải có mới được ?!” Cô nhất định chứng minh mình trong sạch , không nhất thiết phải có thói quen xấu đó . Chuyện cô quan tâm bây giờ chính là tình hình của con trai mình .
“Ha ha. . . . . . Thật không thể tin được !” Dáng vẻ của Lạc Ngạo Thực giống như đang nghe chuyện lạ bốn phương , liên tiếp kinh ngạc :”Vậy khi em cần , em xử lý thế nào ?!”
“Em không cần !” Cô hạ thấp giọng gào thét
“Vớ vẩn , tại sao có thể không cần ! Ha ha , đã từng làm vợ của anh , lý nào khi ly hôn , em cũng không cần ?! Đánh chết anh , anh cũng không tin !” Lạc Ngạo Thực tràn đầy tự tin nói
“Em không muốn cùng anh đàm luận về cái đề tài này , chuyện đấy ắt hẳn không liên quan đến cuộc sống sau này của em và Lạc Dật !” Vũ Nghê liên tục ngăn cản ý nghĩ bậy bạ trong đầu , giọng nói trở nên lãnh đạm
“Đương nhiên là có quan hệ . Em còn đang độc thân , nếu em mang theo bạn trai về nhà , khiến Lạc Dật nhìn thấy , nhất định thằng bé sẽ rất thương tâm !”
“Em không có , tuyệt đối không có . Lạc Ngạo Thực , anh thật độc ác , dám vu khống em . Em luôn luôn chỉ ở một mình !” Vũ Nghê đắp mình trong chăn , lớn tiếng hô to
Mặc dù cố gắng quên đi tưởng tượng , nhưng là cứ như anh đang đứng trong căn phòng này , ra sức hành hạ lý trí của cô . . . . . .
Thậm chí hình ảnh của anh dùng miệng rửa sạch bộ phận âm đạo của mình cũng dần dần hiện lên ~~ đầu lưỡi nhiệt liệt liếm sâu bên trong !
Càng tưởng tượng đến các tình tiết mờ ám , càng khiến tâm trí của cô trống rỗng . Đầu óc ngày càng choáng váng , thân thể lại đang nóng lên . . . . . .
Mặc dù biết bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác , nhưng trong lòng anh lại có chút kích động :”Vậy là , em tự giải quyết thỏa mãn thế nào ?!”
Âm thanh cực kỳ dịu dàng , hơn nữa còn xuyên thấu qua điện thoại , lại còn giọng điệu nỉ non , giống như cánh môi kia đang ghé sát vào tai cô .
Hô hấp của cô ngày càng khó thở , toàn thân trở nên nóng rang :”Không nói chuyện với anh nữa , ngày mai em tự đi đón Lạc Dật !”
“Không được , anh nhất định phải hỏi rõ , nếu không ngày mai anh không yên lòng để em mang theo Lạc Dật !” Anh xảo quyệt dùng câu ‘không yên lòng’ , thành công khống chế cảm xúc của cô
“Anh đồng ý để em mang Lạc Dật đi ?!” Vũ Nghê lập tức hỏi lại
“Chỉ cần em trả lời thật lòng , anh sẽ yên tâm giao thằng bé cho em” Người nào đó trả lời qua loa , nhưng lại khiến cô chìm vào mộng tưởng , không rõ tình hình thực tế !
“Được , vậy anh cứ hỏi đi !” Cô cố nén lại hơi nóng lan tỏa trên người , chờ đợi câu hỏi của anh . Chỉ cần có cơ hội mang con trai về , cô đều cố chịu đựng !
Lạc Ngạo Thực ngồi trên ghế sofa , cảm thấy bộ dáng không thoải mái , anh liền phải đổi tư thế . Shit , mỗi lần trêu đùa cô ấy , là y như rằng tự hành hạ bản thân mình :”Vậy em phải thành thật nói cho anh biết , vào thời điểm em cần , em tự thỏa mãn thế nào , là dùng tay ư ?! Thật xin lỗi , đây là một đề tài nhạy cảm , nhưng mà anh rất muốn biết ! Lạc Dật đang đà phát triển , lỡ như lúc ấy em đang giải quyết vấn đề của mình , lại bị thằng bé bắt gặp , khác nào sẽ tồi tệ hơn !”
“Em không có , căn bản là chưa từng có , em chưa bao giờ làm vậy !” Cô run run nói , không biết vì sao cảm giác bộ ngực của mình đã trướng lên , rất khổ sở. . . . . .
Tay cô không tự chủ được mà sờ lên ngực , theo như đường cong bên ngoài chậm rãi vuốt ve . . . . . .
Anh nghe được tiếng thở gấp cùng giọng điệu run rẩy , khóe miệng liền nâng lên nụ cười . Nhiều năm kinh nghiệm cho thấy , anh biết bây giờ cô đang làm gì :”Đây là chuyện bình thường , con người thì phải cần nhu cầu , nếu không sẽ rất đau khổ. . .”
“Em không biết. . . . . .” Dục vọng kéo theo đầu óc choáng váng , lời vừa nói ra lại không như cô nghĩ .
Anh lại cố ý vặn vẹo lời nói kia , rất nhiệt tình phán :”Nếu như em không biết , anh sẽ dạy em . Tuy rằng không thoải mái bằng việc hòa quyện cùng thân thể anh , nhưng là cảm giác cũng rất tốt. . . . . . Bây giờ em hãy kéo quần ngủ xuống. . . . . .” Âm thanh của người nào đó rất nhẹ nhàng chỉ bảo
Tay cô run run , buồn bực trốn mình trong chăn , càng thêm cảm giác được hơi thở nóng bỏng của mình . . . . . .
“Nghe lời anh , anh hiểu rõ bây giờ em không thoải mái chỗ nào . Ngoan , em kéo quần ngủ xuống trước . . . . . .” Người nào đó dùng giọng nói mê hoặc hướng dẫn cô
Bị Lạc Ngạo Thực tác động , Vũ Nghê mất đi lý trí , không thể che giấu khát vọng . Khi anh dùng lời đường mật cám dỗ , cô đã kéo chiếc quần xuống tự lúc nào , thân thể trần truồng chỉ được che đậy bởi một tấm chăn . . . . . .
“Đã cởi rồi sao ?! Em đã cởi quần lót xuống rồi đúng không ?! Ngoan , nói cho anh biết. . . . . .”
“V. . â . . .n . . .g. . .” Cô chỉ biết gượng gạo trả lời
Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại , tưởng tượng đến cơ thể quyến rũ phía dưới . Ngón tay trên đùi của người nào đó nhẹ nhàng búng ra . Chết tiệt , hắn bây giờ rất muốn vuốt ve vào nơi thần bí mê người kia . “Nghê , lấy tay của em , chậm rãi chạm vào bên trong . . . . .”
“Ưm. . . . . .” Cánh tay mảnh khảnh run rẩy đụng vào , khi cô vừa mới chạm đến ~~ bên trong đã dinh dính một ít chất nhờn ~ xem ra đã hơi ẩm ướt , hơn nữa còn đang rất nóng !
“Nói cho anh biết , có ẩm ướt không ?!” Anh khô khốc mà hỏi . “Có phải rất ướt , rất trơn. . . . . .”
“C . . ó. . .có . . .”
“Em rất nhạy cảm . Ngoan , em bật loa ngoài điện thoại , sau đó để cạnh bên gối !”
“Không tốt , sẽ bị Hoan Hoan nghe được !”
“Yên tâm , giọng của anh không to , phòng ngủ cách vách sẽ không nghe thấy !”
“V. . â . . .n . . .g. . .” Vũ Nghê cầm điện thoại , sau đó bật loa ngoài
“Bây giờ , em dùng tay phải , đặt lên trên ngực , sau đó chậm rãi vuốt ve nhũ hoa của mình . Tay trái tiếp tục đưa vào trong miệng . . . . .”
P.S : trời ơi là trời , chắc Cỏ chết mất