Những lời nói này tựa như một tát , hung hăng vả vào trên mặt Vũ Nghê , cay đắng cùng đau thương tụ hội một chỗ ~ khiến cô đứt từng khúc ruột .
“Lạc Ngạo Thực , anh nói sao chứ , em nghe không rõ , có thể lặp lại một lần nữa không ?!” Khuôn mặt chua xót , quan sát cử chỉ của anh .
Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê , sau đó đi qua bên bàn làm việc ngồi xuống . Âm thanh lạnh lùng lần nữa ngạo mạn :”Đừng diễn kịch nữa , đối với anh mà nói , đây không hẳn hiệu nghiệm . Anh nói lại lần nữa , thằng bé , anh sẽ không giao cho em !”
“Đó là con của em , em ——” Vũ Nghê mất tỉnh táo hô lớn . Tại sao , tại sao anh ta có thể làm vậy , ngay cả muốn thấy thằng bé , cũng không được phép !
“Không tiện rồi , bây giờ anh phải có việc . Muốn bàn đến chuyện này , chúng ta nói chuyện sau đi !” Lạc Ngạo Thực trực tiếp mời khách , gương mặt anh tuấn nhất thời tà ác
Bởi vì mím môi liên tục , khiến cánh môi cô trở nên khô khốc , ánh mắt lướt nhìn người đàn ông trước mặt căm phẫn :”Lạc Ngạo Thực , anh thật tàn nhẫn , anh không phải là người mà !”
Lạc Ngạo Thực lấy ra một điếu xi gà , tùy tiện cầm lên bật lửa , sau đó mở công tắc đốt lên , nhanh chóng hút một hơi
Điếu xì gà thượng hạng anh cầm trong tay , lúc này hút vào chẳng còn hương vị đặc biệt , một làn khói thổi dần ra , ẩn lên dấu hiệu vòng tròn , bay trong không khí , sau đó tản nhẹ , thoáng chốc biến mất chỉ sau vài giây ——
“Phó Vũ Nghê , em có dám bảo đảm những gì em nói khi nãy , đều là sự thật ?! Em dùng tình cảm để khơi lên nỗi đau của mình , chủ yếu muốn anh thương hại , sau đó tự động giao ra Lạc Dật cho mình ?!” Khóe miệng anh nâng lên , tròng mắt trở nên sâu lắng , tựa như một tia x quang xuyên suốt , đem bộ dạng của cô nhìn thấu ——
Hừ , nếu không phải vì muốn có được thằng bé , lòng tự trọng của cô ấy tuyệt đối không cho phép mình nói ra như vậy , rõ ràng là muốn kể khổ , để anh siêu lòng ——
Cặp mắt sưng đỏ vẫn quan sát anh , rốt cuộc mở lời :”Chẳng lẽ em nói không đúng ?! Lạc Ngạo Thực , anh so với em tưởng tượng , không khác gì cầm thú . Nếu anh không nói tin tức về Lạc Dật , em nhất định không đi !”
Nụ cười tà mị đối mặt với bộ dạng thương tâm , không đứng đắn nói :”Ha ha , so với tưởng tượng ?! Nói như vậy , em thường nhớ đến anh ?! Nghĩ tới anh sao ?! Nghĩ tới anh muốn em thế nào ?!”
“Lạc Ngạo Thực , anh . . . . anh vô sỉ !” Vũ Nghê tức giận vung lên cánh tay , suy nghĩ cho anh một cái tát.
Khi bàn tay trắng noãn hướng đến gần , anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh , sau đó giữ lại thật chắc . Dùng sức , đem lấy cánh tay của cô , vòng qua sau lưng ——
“Anh . . . buông ra !” Ánh mắt tỏ vẻ lạnh băng , nhất thời lên tiếng .
Cô hận anh , chỉ là nghe anh nói xong , đã hận đến thấu xương tủy .
Thân thể cô bị ép sát trong lồng ngực của anh , cánh tay còn bị cố định ở phía sau . Dù cố gắng dùng sức thế nào , cũng không thoát ra được
Lạc Ngạo Thực dùng sức hướng Vũ Nghê về gần phía mình , cơ ngực rắn chắc vô thức dán sát bầu ngực mềm mại của cô ~~
Nhất thời hai người tạo thành hình ảnh thân mật
Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt , không ngừng phun ra hơi thở nóng bỏng lên người đối diện , tròng mắt khẽ nheo lại :”Phó Vũ Nghê , em sung sức thật . Sáng sớm hôm nay , chẳng phải vừa mới vui vẻ xong ?! Bất quá chỉ tròn mười giờ , vậy mà , đã không nhịn nổi . Muốn tìm tới cửa , để anh thỏa mãn nữa sao ?!”
Cô hung hăng muốn vỗ vào mặt của anh , nhưng là hai tay đều bị khống chế . Trên miệng khinh miệt trả đũa :”Anh là đồ khốn , lưu manh , hạ lưu. . . . . .” Người đó , ấy thế mà lại cố ý vặn vẹo lời nói của mình
“Anh khốn kiếp , lưu manh . Nhưng là , không phải loại người mà em yêu thích sao ?!” Anh chợt giảm âm thanh , đem lấy hai cổ tay của cô , dùng sức khống chế , sau đó vuốt ve cái mông gợi cảm kia
“Lạc Ngạo Thực , anh buông em ra , buông ra !”
Anh vờ như không có nghe thấy , bàn tay đang kẹp xì gà , bừa bãi bóp một chút :”Ha ha , mùa thu thật không tốt , mặc nhiều như vậy . Nói cho anh biết , bên trong em mặc quần lót màu gì ?!”
“Anh buông tay ra , em sẽ đi ngay , không bàn vấn đề kia nữa !” Cô dùng ánh mắt phóng hỏa nhìn anh , tức giận gào thét
“Em chắc chắn chứ ?!”
“Ừm !” Cô cắn răng nghiến lợi nói , thật sự muốn giết chết anh ta ngay !
Ngực của anh dùng sức đè ép trước ngực cô , giống như đang cọ xát lên một miếng xốp dẻo :”Chậc ~~ thật đáng tiếc . Anh hy vọng , em có thể ở lại , tiếp tục moi tin thằng bé từ anh , thế thì anh còn có thể ăn . . . thịt được em ~~”
Khi nói chuyện , anh còn cố ý đem lấy chỗ kín của mình , dùng sức đụng vào bụng dưới của cô ~ Đây không phải là ám hiệu , rõ ràng công khai chủ ý
Hai chân cô lui về phía sau , nhưng là không kịp tránh khỏi động tác bỉ ổi :”Mới nãy chẳng phải anh đuổi em đi , bây giờ còn lại giả vờ ngăn cản ?! Lạc Ngạo Thực , anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị ~ đừng nghĩ muốn làm chuyện mâu thuẫn !” Vũ Nghê mỉa mai nói , hi vọng có thể thoát khỏi dây dưa .
Đối với tính cách của anh , cô hiểu quá rõ . Nếu mình liều mạng kêu ‘cứu’ , khác nào vô ích !
“Ha ha. . . . . . đương nhiên , anh nói là làm !” Nói xong , Lạc Ngạo Thực buông lỏng Vũ Nghê , lịch sự mở cánh tay ra :”Bây giờ em muốn đi , anh tất nhiên không cản . Chỉ là . . . . .” Ánh mắt tà ác liếc về phần ngực của cô , tỏ vẻ khiêu khích :”Chỉ là , anh cảm giác được , bầu ngực của em mới vừa trướng lên , không phải muốn chứ ?! Nếu như em bảo ừ , hiện tại anh sẽ thỏa mãn cho em !”
Nhìn anh không đứng đắn , khiến cô hơi ngượng ngùng :”Anh. . . . . . đáng ghét !”
Người nào đó ghé sát vào cô , khẽ thủ thỉ bên chiếc tai nhỏ nhắn :”Thế nào , có muốn hay không ?!”
Thừa dịp Lạc Ngạo Thực vừa đến gần , Vũ Nghê nâng lên đầu gối , hướng ngay chỗ kín của anh , hung hăng chạm mạnh :”Lạc Ngạo Thực , nêu như anh thích , em sẽ vâng lời !”
“Hư . . . . . .” Khuôn mặt Lạc Ngạo Thực lập tức biến chuyển , từ bình thường đổi sang đỏ ngầu , cả người khẽ cúi xuống , kêu rên thành tiếng. . . . . .
Shit , Cô dám đánh lén mình . . . . . .