Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 135: 39 phút lắc lư

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Nhưng cũng không thể thay đổi được thực tế , mối quan hệ giữa hai người đã vượt quá tình bạn , anh ta cũng không cách nào quên cậu , trong lòng chỉ có mình cậu ~ Sự lựa chọn của anh ta , không phải là tớ . . . . . .” Quan Tĩnh đau đớn nhìn bạn tốt .

“Không đâu. . . .Có lẽ về sau anh ta sẽ quên thôi. . .” Vũ Nghê kiên cường bác bỏ

“Quên ?! Đã cố chấp sáu năm rồi , còn có thể quên sao ?!” Ánh mắt sưng đỏ lộ ra cương quyết , nói rõ thực tế :”Vũ Nghê , miễn là cậu chưa kết hôn , anh ta vẫn sẽ lưu luyến . Cậu quen anh ta lâu rồi , chẳng lẽ không rõ tính cách ?! Chỉ cần một chút hi vọng , anh ta sẽ không từ bỏ !”

Lời nói của Quan Tĩnh khiến Vũ Nghê nặng nề suy nghĩ . Đúng vậy , Tưởng Vũ Hàng là thế

“Vũ Nghê. . . . . . nếu cả đời này cậu không kết hôn , anh ta nhất định chờ cậu !” Quan Tĩnh nói xong , đau khổ nhắm mắt lại . . . . . .

************************************************

Mới sang ngày mới , trong đài truyền hình đã bàn tán xôn xao , mọi người huyên thuyên chuyện ngày hôm qua .

Vũ Nghê đi vào công ty , đã thấy toàn thể nhân viên nhốn nháo , không ngừng nhìn màn hình ~ lướt qua chỉ thấy bọn họ chăm chú xem clip . Nhìn vào nhãn hiệu chiếc xe , cũng biết xe của ai . Cửa kính được bao bọc bởi một màu đen , không thể nhìn rõ hình ảnh bên trong , chỉ thấy chiếc xe lắc lư liên tục , ngoài ra không thể hình dung được gì

“Wow , chiếc xe rung chuyển đến 39 phút lận . Chậc chậc , Lạc tổng không những có tiền , thể lực còn rất tốt nha !” Biên tập viên la lớn

“Người ta là dân có tiền , ngày ngày đều ăn đồ bổ , dĩ nhiên sức khỏe cường tráng rồi . Còn như chúng ta , làm việc kiếm tiền , đôi khi đến ăn còn không đủ no !” Tiểu Lý ngồi ở một bên , ghen tỵ nói.

“Ha ha , Vũ Nghê chắc sung sướng lắm. . . . . .” Biên tập viên mập mờ cười to

“39 phút , thoải mái đến chết à nha !” Tiểu Lý cũng cười hùa theo

“Chết tiệt , tiểu Lý , cậu dám quay hình tôi ?!” Vũ Nghê tức giận hô to đồng thời dùng tay tắt nhanh màn hình :”Không được , tin này tuyệt đối không thể truyền ra !”

Biên tập viên và tiểu Lý nhanh chóng lấy tay che miệng , sau đó cố gắng khuyên nhủ , không để Vũ Nghê lấy clip cướp đi :”Vũ Nghê , đừng gây khó khăn cho tôi . Tin này phải được phát sóng vào giờ ngọ hôm nay , trưởng đài cũng đồng ý rồi !”

Tin tức liên quan đến Lạc Ngạo Thực sẽ rất thu hút mọi người , nhất định đạt tỉ lệ cao , không thể nào bỏ qua được ——

Vũ Nghê giận đến điên người , trên mặt đỏ bừng :”Cái gì , tôi là nhóm trưởng bộ thông tin , các người làm vậy. . . . . .”

“Chị , chị cứ yên tâm . Tin này truyền ra sẽ không nhắc đến tên chị , chỉ nói về việc Lạc tổng đang quen với một cô gái !” Tiểu Lý lập tức giải thích ——

Điện thoại bỗng reo lên , cô chậm rãi bắt máy

~”Sao không liên hệ trực tiếp nhờ anh ?! Ha ha , Vũ Nghê , có phải em nhầm người không . Đáng ra phải tìm anh chứ ?!” Âm thanh của Lạc Ngạo Thực truyền tới.

“Anh chết đi , rõ ràng cố ý pha trò , nhưng là đang muốn phá hư danh tiếng của em !”

“Ha ha , như vậy đi , em trở về bên cạnh anh , anh hứa không truyền ra ngoài !” Anh trêu chọc nói điều kiện.

“Quên đi , tùy anh đấy ——”

“Cho anh một cơ hội , không được sao ?! Chẳng lẽ , em không muốn làm lại từ đầu ?!” Chợt Lạc Ngạo Thực nghiêm túc hỏi . “Em cùng Tưởng Vũ Hàng quen nhau đã lâu , tại sao còn chưa kết hôn ?! Có phải trong lòng vẫn còn . . . . . .”

Trái tim bỗng nhiên khó chịu , cảm xúc đau nhói chợt ập đến :”Không rãnh cùng anh hồi tưởng chuyện xưa !” Nói xong , Vũ Nghê trực tiếp cúp điện thoại.

Kết thúc cuộc trò chuyện , cô lập tức rời khỏi chỗ làm , một mình leo lên sân thượng .

Gió lạnh thổi vào bên tai , khơi lên quá khứ phiền muộn chôn dấu đã lâu ——

Cô và Lâm Hiên ——

Chuyện này , chuyện này không cách nào quên , thật sự không thể xóa tan ——

“Chị. . . . . . chị thật giỏi nha !” Vừa mới quay lại chỗ làm , đã thấy Tiểu Na chạy tới , đưa ly nước cho cô :”Chị , uống cho thấm giọng !”

Mới vừa trở lại phòng làm việc , nhìn thấy trợ lý nịnh hót , Vũ Nghê nhíu chặt đôi mi :”Thế nào ?! Hôm nay em đạo đức giả gì đây ?!”

“Ầy , chị , đừng nói em như vậy . Em lúc nào cũng ngoan ngoãn theo chị , luôn nghe theo lời chị còn gì !” Tiểu Na cười hì hì nói , thản nhiên thừa nhận nỗ lực của mình

“Tiểu Na , em và mọi người đừng nên đồn bậy . Chị và Lạc Ngạo Thực không có gì cả , biết không ?!” Vũ Nghê nhắc nhở trợ lý

Tiểu Na hư hư lên tiếng :”Em hiểu rồi ạ !” Mặc dù ngoài miệng nói thế , nhưng cô gái nhỏ vẫn cứ tỏ ra vui mừng .

Hì hì , trước đi theo Diêu Hân lăn lộn , toàn bị cô ta đè đầu cưỡi cổ . Hừ , cứ cho là ông chủ mới đang để ý đến cô ta , nghĩ rằng sẽ có tương lai tươi sáng . Ai dè thời thế thay đổi , bây giờ ông chủ lại quay sang thích chị Vũ Nghê , vị trí này chắc tốt lắm đây .

“Oa , lại có người đưa buổi trà sáng đến nha !” Cả văn phòng mừng rỡ , sau đó kêu người đem vào bộ thông tin . Các đồng nghiệp theo thói quen cũ , quay sang Diêu Hân :”Cám ơn , đều nhờ cô cả !”

Tiểu Na vội vàng lấy một phần , đưa đến bên bàn Vũ Nghê :”Chị , nghỉ ngơi đi , ăn thử một miếng !”

“Là ai đưa tới ?!” Bưng lên tách trà nóng hổi , cô húp một ngụm , thật là ấm lòng .

“Em cũng không biết , nhưng chắc không phải vì Diêu Hân rồi !” Tiểu Na bĩu môi.

Cùng lúc ấy thì có một người đem đến bó hoa bách hợp thật to :”Chị , có người tặng hoa , mau ký tên nhận đi !”

“Oa , thật đẹp quá , hâm mộ chị thật !” Tiểu Na vội vàng cầm lấy hoa tươi , đồng thời bắt lấy tấm thiệp đang kẹp trong đó :”Hãy mau chóng hồi phục . Biết em sẽ không dùng đến bữa sáng , hi vọng đồ ăn nhẹ này , sẽ hợp khẩu vị của em , Lạc. . . . . .”

Chọn tập
Bình luận