Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 176: Đòi hỏi khen thưởng

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

Vừa bước vào thư phòng , Lạc Ngạo Thực bỏ mặc Vũ Nghê một mình , anh đi vào phòng riêng tắm rửa . Sau khi thay quần áo trên người , anh tiến đến gần phía sau lưng cô , vòng tay ôm thật chặt , trong tròng mắt lộ ra dục vọng không thể che dấu

“Đừng , mau buông em ra . Chẳng phải anh muốn cho em xem đồ của Lạc Dật sao ?!” Vũ Nghê dùng sức đẩy Lạc Ngạo Thực , nhưng chỉ phí công vô ích

“Ha ha. . . . . . để một lát đã , hiện tại anh rất muốn em . . . . . .” Lạc Ngạo Thực nháy nháy mắt , giọng nói muôn phần mờ ám . Bàn tay to đặt ở trên người Vũ Nghê , cố gắng vuốt ve .

“Lạc Ngạo Thực , nếu anh cứ đối xử với em như vậy , em tình nguyện dọn ra nơi này !” Cô ngăn cản động tác của anh , trên mặt tỏ ra nghiêm túc

Cuối cùng anh cũng chịu thua , tiếp tục nói :”Để anh cho em xem bức hình vẽ về người mẹ mà Lạc Dật đã vẽ lúc lên ba , em có hứng thú không ?!”

Cô liền gật đầu , nói không nên lời

Lạc Ngạo Thực đi về phía tủ sách , lấy ra một văn kiện màu lam , xoay người đưa cho Vũ Nghê :”Trong đây đều là Lạc Dật vẽ khi còn bé “!

Vũ Nghê tò mò kích động lật ra , một bản vẽ bút chỉ hiện lên trước mắt

Khi thấy hình vẽ phác thảo trên mảnh giấy trắng , trong lòng cô không khỏi buồn cười , tâm trạng xúc động liền theo năm tháng . Trên giấy vẽ xuất hiện một người phụ nữ thật béo , với mái tóc dài thẳng mượt . Bộ dạng trông rất đáng thương , ánh mắt một lớn một nhỏ , lỗ mũi cơ hồ che cả tầm mắt . . . . . .

Nhìn vào tác phẩm của con trai , nụ cười trên mặt ngày càng gia tăng , cuối cùng phát ra thành tiếng

“Ha ha. . . . . . anh cứ tưởng rằng em sẽ cảm động , nhưng không ngờ rằng em lại thế này !” Lạc Ngạo Thực ngồi ở trên ghế , nhìn cô oán trách

“Em nghĩ . . . . . . Lạc Dật sau này có khi trở thành tài năng nghệ thuật , ha ha . . . . !”

“Đừng đùa , hai chúng ta không phải nghệ nhân , lấy gì thằng bé sẽ thế !” Lạc Ngạo Thực bất bình nói

Ngữ điệu thân mật này khắc sâu vào tâm trí cô , dù thế nào chăng nữa , giữa cô và anh vẫn có một mối liên thông , đó chính là đứa trẻ

Ánh mắt của anh nhìn cô khiến cô bối rối , mượn cớ tìm chủ đề khác :”À. . . . . . Em nghe bà Vương nói , câu đầu tiên Lạc Dật mở miệng là gọi ‘mẹ’ ?!”

“Ừm !” Hời hợt đáp , cũng không nói quá nhiều

Vũ Nghê chớp mắt , không muốn Lạc Ngạo Thực né tránh vấn đề :”Tại sao ?! Không phải anh rất hận em , không muốn để em gặp lại thằng bé ?! Vì sao phải dạy thằng bé gọi ‘mẹ’ ?!”

“Không có nguyên nhân đặc biệt . Trẻ em thì phải nên biết , bởi vì cuộc sống ban cho chúng nó phải có cha mẹ. . . . . .” Nói xong , anh còn đùa giỡn :”Làm sao có thể để nó lầm tưởng là do ba nó sinh ra nó chứ ?!”

Thanh âm đùa bỡn , pha loãng một chút thương cảm khó chịu . Anh từ trên ghế đứng lên , đi về phía cô :”Vũ Nghê , chuyện anh từng nói , hy vọng em suy tính lại !”

“Chuyện gì ?!” Muốn tình hình trở về như trước kia sao ?!

“Đừng nên trốn tránh vấn đề , anh biết em đã nghĩ tới !” Anh vừa thân mật lại như trả thù , đôi tay ôm mặt của cô . . . . . .

“Ghét , không cho bóp mặt của em , ba ngày nữa em phải quay hình đó nha !” Hét lớn khắp phòng

“Muốn để mặt em sưng lên , bằng không lại bị người khác theo đuôi , rất phiền. . . . . .” Lạc Ngạo Thực ghen tuôn nghĩ đến những đối tác trong công ty , luôn coi cô là mộng tưởng ngắm nhìn .

Lời nói của anh khiến cô chẳng dám đáp , cuối cùng để mặc cho bàn tay anh ôm lấy mặt mình

Anh ta ghen tuông , bởi vì còn thích mình sao ?! Chẳng lẽ không còn quan tâm quá khứ dơ bẩn năm xưa của mình ?! Anh ta thật lòng muốn cả gia đình đoàn viên ?!

Các tình huống xấu liên tục hiện lên trong đầu , khiến cho bản thân cũng tự rung động !

Lạc Ngạo Thực từ từ buông lỏng gương mặt Vũ Nghê , nhẹ nhàng nâng lên . . . . . .

“A , anh định làm gì ?!” Vũ Nghê che môi mình lại , chun mũi quan sát động tác của người kia

“Anh đã hỏi thăm em , thấy em không phản đối , anh mới hôn đấy chứ !” Hơi thở anh không gấp , không vẻ gì nói láo . Là cô mãi suy nghĩ , đến cả anh hỏi gì , cô cũng không nhớ rõ

“Em không muốn , em muốn đi ngủ , ngủ ngon !” Nói xong , liền nhắm hướng cửa lớn chạy đi

Lạc Ngạo Thực nhanh chóng bắt được cánh tay Vũ Nghê , dễ dàng ôm trọn trong lòng :”Cứ như vậy mà đi à ?! Không phải chứ , em xem , anh chăm sóc Lạc Dật cẩn thận như vậy , liệu em có nên bù đắp cho anh ?!”

Vũ Nghê đỏ mặt , lắp bắp phản bác :”Anh là. . . . . . ba của thằng bé , cẩn thận chăm sóc là đúng rồi !”

“Nhưng nếu không nhờ anh , làm sao em thấy được nhiều hình vẽ về ‘mẹ’ của thằng bé đây ?! Bất kể là thế nào , em cũng phải thưởng gì đó cho anh . Hơn nữa , anh vẫn còn giữ rất nhiều kỷ niệm đáng giá lúc nhỏ của Lạc Dật , em không phải muốn xem. . . . . .?!” Bắt đầu ném ra mồi ngon

“Anh tính uy hiếp em sao ?!” Biết rõ là bị uy hiếp , nhưng vẫn không tức giận.

“Đừng nói thế chứ , anh đâu xấu xa như vậy ?! Thật ra thì , thời gian còn dài , rồi em sẽ biết ~ anh không phải người đàn ông xấu xa !” Anh vừa nỉ non , vừa hôn lên chiếc cổ trắng noãn . . . . . .

Lần này , anh đi từng bước , nhẹ nhàng dịu dàng . Sắc mặt cô trở nên đỏ bừng , ngoan ngoãn để anh bồng lên giường lớn

Nằm yên trên giường , cô chậm rãi nhắm mắt , để mặc anh muốn làm gì thì làm

Thấy cô không còn cự tuyệt , bàn tay anh di chuyển tới cái eo mảnh khảnh , từ từ kéo quần ngủ xuống ——

Khi anh vô tình nhìn thấy đáy quần biến màu của cô , sắc mặt thay đổi :”Phó Vũ Nghê , em dám đùa anh . . . . . .”

Chọn tập
Bình luận