“Vậy, anh không thích em lẳng lơ sao ?!” Cô nhướng hàng lông mi, đôi mắt xinh đẹp như một vì sao lấp lánh liên tục chớp chớp đầy vẻ vô tội .
“Em đoán thử xem ?!” Anh hạ thấp gương mặt, nâng chiếc cằm nhỏ bé, đồng thời nồng nhiệt hôn xuống, âm thanh hôn nhau phát ra ‘chùn chụt’ , sau đó dịu dàng rời khỏi môi cô. “Ngoan, giúp anh cởi quần xuống !”
Hiện tại quần tây kể cả quần lót của anh đang ở ngay mép đùi, nhưng anh vẫn rất hi vọng sẽ được ai đó giúp đỡ.
Mặc dù yêu cầu của Lạc Ngạo Thực khiến cho Vũ Nghê xấu hổ, nhưng cô vẫn cứ thực hiện. Vì người đàn ông mình yêu thương nhất, dù là trong lúc nguy hiểm, hay lúc khó khăn, cô vẫn một mực nghe theo !
Cô ngồi xổm xuống, tư thế này càng khiến cô thấy rõ vật to lớn kia, huyết mạch căng phồng nghiễm nhiên cương thẳng lên
Cô hơi chóng mặt, cơ thể nóng bừng như muốn nổ tung. Trước đây từng thấy cảnh tượng này ở trong webcam khi chat cùng anh, nhưng bây giờ so với trước kia, nó lại càng thêm kích thích. Không chỉ có thể nhìn nó không ngừng trướng to, sụt sùi run rẩy, cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng mang theo không ít dục vọng
Lạc Ngạo Thực cố ý chìa vật to lớn ở dưới bụng mình về phía Vũ Nghê, một ít chất dịch sềnh sệch hơi dính vào gương mặt cô ~ cảm giác này khiến gò má cô như bị hòa tan vào nó. Ngay cả thở mạnh cô cũng không dám, sợ mình trực tiếp rên lên âm thanh xấu hổ.
Nhưng anh cũng không hành động quá trớn, bởi vì . . . . . . anh bây giờ đang cần tắm rửa thật sạch. Từ lúc nhận được điện thoại của cô cho đến lúc anh lo toan công việc, đến giờ anh vẫn chưa được chợp mắt, tắm rửa một chút xíu nào !
Liên tục bao nhiêu canh giờ ?! Anh bây giờ nhơ nhếch muốn chết !
Cô dùng sức kéo quần anh ra, anh rất phối hợp, nâng chân phải lên, sau đó lại đến chân trái, toàn thân anh hoàn toàn trần trụi ở trước mặt cô
Lạc Ngạo Thực kéo thân thể Vũ Nghê lại gần, cố ý đùa cợt nói: “Mặc dù anh rất muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào của em ngay lập tức, nhưng mà anh lại hy vọng em có thể mat-xa cho mình !” Nói xong, trực tiếp ôm cô bước vào bồn tắm ——
Vài ngày xa cách lại khiến con người ta nhớ nhung mãnh liệt, một cái ôm thật chặt, một câu nói ấm áp, lại có thể tồn tại xúc cảm yêu thương đong đầy.
Anh để cho cô đưa lưng về phía mình, ngồi giữa hai chân anh. Dọc theo sống lưng cô hôn nhẹ lên, hai tay anh từ dưới nách cô đưa qua, nắm chặt bộ ngực mềm mại
không kiềm chế nối mà xoa nắn xung quanh ——
Thân thể cô bị anh vuốt ve đến nóng dần lên, cuối cùng biến thành cảm thụ !
Hai đầu gối cô bị anh mở nhẹ ra, nâng cao, sau đó từ phía sau cô, hung hăng tiến vào.
Từng đợt sóng ngầm trong cơ thể cô sôi trào, chi phối lấy tim cô . “Không, Ngạo Thực, anh di chuyển chậm một chút . . . . . . Em . . . . .” Em không chịu nổi nữa . . . Câu kế tiếp còn không kịp thốt ra
“Ngoan, tin tưởng anh, em có thể làm được . . . . . .” Lạc Ngạo Thực nắm lấy vòng eo mảnh mai của Vũ Nghê, để hai chân cô chống đỡ thân thể mình, như vậy dễ dàng cho anh cử động.
Khoái cảm cực độ càng khiến anh giữ chặt thân thể cô, cơ thể không ngừng chạy nước rút, va chạm mãnh liệt mang đến kích thích đáng sợ, để cô vừa đau vừa rên rỉ hưng phấn, gương mặt má lúm đồng tiền lấm tấm đổ mồ hôi hột.
Sự cuồng dã của anh khiến cô đau đớn la to, tiếng rên rỉ mỗi lúc dài hơn. Anh từng bước tiến sâu vào nơi ươn ướt, ở bên trong xoáy rồi ngoáy, vặn vẹo khiến phần âm đạo kia bấu chặt vào thân thể mình hơn.
Chậm rãi rút ra, lại một lần nữa đưa vào bên trong, anh rõ ràng muốn thiêu đốt cơ thể cô, từng động tác lặp đi lặp lại liên tục, cố ý muốn đem người phụ nữ kia dồn tới chân tường ——
Một lần đòi hỏi căn bản không cách nào thỏa mãn được con dã thú lâu ngày bụng đói, anh liên tục ân ái với cô, từ phòng tắm đến tận ghế sofa của phòng khách, trên sàn nhà, rồi lại quay về giường ngủ ——
“Em muốn đi đâu ?!” Nằm ở trên giường, anh nâng cao nửa người trên, vòng chắc vòng eo nhỏ nhắn !
Vũ Nghê đứng trên sàn nhà, xoay đầu lại, khẽ vuốt ve Lạc Ngạo Thực, gò má cô đỏ bừng bởi vì kích tình trước đó . “Em làm chút đồ ăn cho anh ——” . Cô nghe thấy bụng anh phát ra âm thanh ‘ùng ục’; , trên máy bay nhất định anh không ăn gì !
“Không cần đâu, sáng sớm mai chúng ta cùng nhau ăn sáng, lúc nãy anh hành em đến mệt rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi !” Dục vọng được lấp đầy, năng lượng tiêu hao quá nhiều, dạ dày anh thật sự rất đói, nhưng làm sao anh nhẫn tâm bắt cô làm cơm cho mình ?!
“Em không mệt !” Để Lạc Ngạo Thực an tâm, Vũ Nghê đành phải nói dối.
Tuy nhiên, anh không muốn nghe câu nói này, bởi vì nếu cô không mệt, rõ ràng cô đang khiêu khích năng lực phái nam cùng với tôn nghiêm của anh . “Ý của em là anh không làm em thỏa mãn ?! Có phải hay không đang ám chỉ anh không đủ mạnh mẽ ! Chết tiệt, Phó Vũ Nghê, bây giờ chúng ta tiếp tục, anh nhất định khiến em mệt mỏi không bò dậy nổi !”
Anh đứng bật dậy, lần nữa kéo cô vào lòng.
“Hì hì ——” Vũ Nghê vui vẻ nở nụ cười duyên, giãy giụa gỡ bàn tay to của Lạc Ngạo Thực . “Đừng quậy nữa, em đi chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn, ngoan đi !” Cô giống hệt như đang dỗ dành một đứa bé càn phá
“Cám ơn em. Vợ à, cực cho em quá !” Anh nói trong đau khổ, thật ra thì anh thà chịu đói, chứ không muốn bắt cô phải mệt mỏi !
“Không sao ạ, em không cảm thấy cực khổ !” Cô nhón chân, hôn vào gò má của anh một cái, ngay sau đó lách người ra. “Được rồi, sẽ có đồ ăn nhanh thôi ! Tất nhiên, anh cũng có thể ngủ trước một lát. Khi nào cơm chín, em sẽ gọi anh ngay !”
Lạc Ngạo Thực vùi người vào trong chăn, làm ra tư thế ok, khóe miệng khẽ nâng lên, trông anh lúc này thật gợi cảm, đẹp trai đến rạng ngời.
Vũ Nghê vội vàng xoay người, đi khỏi phòng ngủ.
Gần hai ngày không chợp mắt, sau khi nghe tiếng đóng cửa, anh lập tức tiến vào giấc mộng ——
Một bóng người từ trong phòng bếp đi ra, nghe tiếng bước chân của Vũ Nghê xuống lầu thì nhanh chóng trốn vào một góc phòng ăn.
Mượn ánh sáng chập choạng của bóng đèn, cô không hề phát giác có người ở trong phòng bếp. Người bí ẩn kia nhân cơ hội này đi khỏi phòng bếp
Mặc dù đã lúc nửa đêm, nhưng có thể vì người mình yêu mà nấu cho họ, đây quả thật là chuyện hạnh phúc. Cô khéo léo rửa sạch bó cải, đem cắt thành từng đoạn nhỏ. Trong khi nồi nước bắt đầu sôi lên, cô đem mì sợi bỏ vào bên trong
Đúng vậy đấy, Lạc Ngạo Thực nhà cô tuyệt đối là một động vật ăn thịt, không thấy thịt hầm ở trong đồ ăn, anh ta sẽ không đụng đũa. Vũ Nghê vội vàng cắt một chút thịt heo, lại mở thêm một cái bếp khác, bỏ thịt vào nồi đun sôi. Mì nóng bốc lên một tầng hơi nước, mùi vị thơm đến ngào ngạt.
Tắt bếp, đem thịt bỏ vào với mì, lại lấy mớ rau cắt sẵn khi nãy cho vào bên trong . . . Chỉ hai phút sau, đã có một món ăn ngon.
Vũ Nghê cầm khăn lau lót một miếng dưới nồi, đồng thời hai tay dùng sức bưng nồi lên ——