Lúc này bàn tay to của Đài trưởng Cao buông ở dưới mặt bàn thật lâu, bàn tay của hắn cũng không kiêng nể gì nữa, hắn liền đặt tay lên trên đùi Quan Tĩnh!
“Lát nữa tôi còn có một cuộc hẹn, mọi người từ từ dùng bữa nhé…” Tưởng Vũ Hàng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Vừa vặn chúng tôi cũng dùng xong rồi, có việc cần phải đi!” Vũ Nghê nâng mông đứng lên, đi trước một bước đồng thời kéo cánh tay Quan Tĩnh, lôi cô rời đi cùng với mình!
Quan Tĩnh thất hồn lạc phách, cũng không chào hỏi bất kỳ ai để cho Vũ Nghê tùy ý kéo đi ra ngoài!
“Cốc…cốc…cốc… “
Khoảng đất trống phía trước nhà hàng vang lên tiếng bước chân hỗn độn!
“Thật quá đáng,. lại còn dám làm bậy trắng trợn như vậy nữa chứ, tớ thật muốn chém rớt cái đầu lợn của hắn!” Vũ Nghê tức giận nói với Quan Tĩnh!
Mà Quan Tĩnh thì lại chẳng hề đếm xỉa đến chuyện này, dường như chuyện vừa xảy ra cũng chẳng có gì liên quan lớn lao với bản thân. Cô lặng lẽ không nói, chỉ nhìn người đang đi lại, lui tới trên đường. Suy nghĩ của cô còn đang rối rắm chuyện ở trong nhà hàng. Anh cũng không thèm để ý đến cô, dù chỉ một chút, nên mới có thể dễ dàng để cho người đàn ông khác sờ loạn cô!
Bạn gái sao?
Ha ha, đúng là từ trước đến giờ anh chẳng buồn để ý đến cô!
Một làn gió phất qua gương mặt cô, lay động chiếc cổ áo, thổi bay những sợi tóc của cô, cũng thổi vào trái tim đang rối loạn của cô!
Vũ Nghê kéo chặt lại hai mép áo choàng, thò bàn tay đang rụt ở trong ống tay áo ra, vừa vuốt vuốt lại mái tóc, vừa khó hiểu hỏi cô: “Tĩnh Tĩnh, cậu làm sao vậy? Lúc này nhìn cậu như thể đang quá mệt mỏi vậy?”
Quan Tĩnh vốn nổi tiếng là hạt tiêu nhỏ, lũ đàn ông đừng nói là sờ mó cô, chỉ cần trong lời nói có chút kiểu như chiếm tiện nghi thôi, bọn họ đã có thể bị cô mắng trở lại rồi. Vì sao hôm nay cô lại có thể dễ dàng bỏ qua cho lão sắc quỷ kia cơ chứ. Thật không còn hiểu ra làm sao nữa, thật sự là rất khó hiểu !
Đối với lời chất vấn của bạn tốt, Quan Tĩnh không có cách nào trả lời!
Cô có thể nói cái gì đây? Nói là vì Tưởng Vũ Hàng đã làm cho trái tim cô bị tổn thương hay sao?
Ha ha – –
Cô làm sao có mặt mũi để nói với Vũ Nghê chuyện này cơ chứ? Cô là một cô gái xấu xa, cô đã đoạt bạn trai của người bạn tốt nhất. Cô là loại phụ nữ xứng đáng gặp phải điều xúi quẩy, xứng đáng bị ông trời trừng phạt!
Không khí lạnh liên tục không ngừng tàn phá bừa bãi thành phố. Những cơn gió lạnh và khô thổi mạnh, giống như những chiếc gai nhọn tàn sát bừa bãi trên da thịt người qua đường. Những tấm biển quảng cáo dựng trên nóc của các toà nhà lắc lư bốn phía, kêu ‘rầm rầm’ đầy nguy hiểm, Tiếng động từ bốn phương tám hướng truyền đến, có cảm giác như những tấm biển quảng cáo ấy sẽ rơi xuống luôn.
Cây cối hai bên đường cũng đong đưa giương nanh múa vuốt, cành khô lá héo khua lên xào xạc, lại thêm tiết trời lúc này đang mờ mịt càng làm tăng thêm mùi vị khủng bố!
Dường như có một tai họa đang bắt đầu hình thành, hơn nữa nó ở cách cô ngày càng gần.
Một hồi chuông điện thoại từ trong túi của Vũ Nghê truyền đến, cắt ngang câu hỏi của cô với Quan Tĩnh.”A lô, về đài ngay bây giờ sao? Được, được, tôi sẽ đến ngay!”
Hình như có chuyện gì đó rất khẩn cấp, Vũ Nghê vừa nhét điện thoại vào trong túi vừa nói: “Tĩnh Tĩnh, tớ có chuyện phải về đài trước nên không thể dạo phố với cậu được rồi, chờ xử lý xong mọi chuyện ở trong đài tớ sẽ gọi điện lại cho cậu nhé!”
“Được mà, thuận tiện tớ cũng đến chỗ phía trước kia một chút!” Xuyên qua ngã tư đường trước mặt, bên đó đã là khu trung tâm thương mại rồi !
“Ừ… tạm biệt nhé!” Lúc Vũ Nghê nói ‘Hẹn gặp lại’, cô đã gọi được một chiếc taxi!
Tâm trạng chán nản, Quan Tĩnh nhìn theo chiếc taxi chậm rãi rời đi, nhập vào trong dòng xe cộ, đang lúc cô chuẩn bị đi xuyên qua ngã tư đường…
“Quan Tĩnh, quả thật đúng là tôi đã xem nhẹ một người con gái như cô rồi!” Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng Quan Tĩnh, đồng thời chủ nhân của giọng nói ấy đã tóm ngay lấy cô!
“A …” Sự đau đớn ở nơi khuỷu tay truyền đến, khiến cô hét lên một tiếng.”Buông ra, đau quá!”
“Buông ra ư? Cô ở sau lưng tôi, dám hãm hại tôi như vậy, phá hỏng mối quan hệ của tôi và Vũ Nghê, cô còn mong chờ tôi có thể dễ dàng buông cho cô sao?” Tưởng Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi nói, ra sức bóp chặt cánh tay cô mạnh thêm chút nữa, cặp mắt chim ưng nheo lại phóng ra những mũi nhọn như muốn chọc nát người cô ra vậy.
Mặt cô trắng bệch một mảnh, nơm nớp lo sợ, lắc đầu, nhất định là anh đã hiểu lầm cô rồi !
“Đi theo tôi!” Từ trong kẽ răng, anh phun ra một câu, lôi cả người Quan Tĩnh lên trên xe của mình!
“Đừng mà… em không hề phá hỏng mối quan hệ của anh và Vũ Nghê, em không có mà…!” Cô kêu lên đầy sợ hãi, sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng. Cô biết, anh đang muốn ngược đãi cô rồi !
Một tay lôi kéo người cô, một tay mở cửa nhà của cô!
Tuy cô vẫn không ngừng giãy dụa, nhưng bởi vì sức lực yếu hơn nên làm sao có thể địch nổi sức mạnh của anh, vì vậy cô bị anh hung bạo túm lấy, kéo vào trong gian phòng!
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, anh nhấc chân lên đã thẳng Quan Tĩnh vào giữa phòng khách!
Thân thể của cô bay trong không trung, vẽ ra một đường cong, sau đó nặng nề rơi ở trên mặt đất. Cái trán của cô đập vào một góc của bàn trà, bị rạch thành một đường thật dài, máu tóe ra, nhỏ giọt xuống một màu đỏ tươi!
Cô nằm trên mặt đất rất lâu, sau đó mới có phản ứng lại. Cô khẽ vỗ lên trán, đầu ngón tay tuyết trắng lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ!
Mà kẻ bạo hành kia lại không chút thương tiếc, tiếp tục đạp một phát vào nơi bụng dưới của cô.
Cô nằm trên mặt đất, cuộn mình ôm chặt lấy bụng, giống như một con tôm khô. Tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn, bẩn thỉu, rách nát, vạt áo bị xé rách cuộn lên cao, để lộ ra cả một mảng lưng tuyết trắng!
Mà trên mảng da thịt tuyết trắng kia, đầy những vết hôn màu đỏ đậm nhạt khác nhau… Đây đều là dấu vết để lại sau những lần bọn họ hoan ái suốt mấy ngày nay! Trong giờ khắc này, những dấu vết ‘tương thân tương ái’ đó lại đầy vẻ châm chọc biết bao!
Quan Tĩnh nhắm hai mắt lại, đau đớn không thôi, nước mắt cô chảy xuống ở trên sàn nhà lạnh như băng.”Vũ Nghê là do anh cố ý bắt rời đi có phải không?” Tiếng cô hỏi đầy run rẩy!
“Không sai, bởi vì cô tác oai tác quái nên tôi không thể không trừng phạt cô!” Anh hào phóng thừa nhận, người phụ nữ đáng chết này, nếu như không cho cô chút giáo huấn để cho cô biết được sai lầm của mình, thì sau này không thể biết được cô sẽ còn có thể hãm hại anh thế nào nữa!
Càng nghĩ lại càng thấy hận, cô vậy mà lại dám nói ra cái loại chuyện này với Vũ Nghê kia chứ! Chửi bới anh khiến Vũ Nghê chán ghét anh! Đây là do anh không cẩn thận nên mới nghe được, còn nếu không nghe thấy thì sẽ đến đâu nữa? Không thể biết được là cô đã hãm hại anh đến mức nào! Nếu không, vì sao suốt bao năm qua Vũ Nghê lại không chịu tiếp nhận anh chứ?