“Nói như vậy , đáp án chỉ có một , căn bản em không yêu anh !” Anh ngăn tay cô lại , không để cô ôm quá chặt
Lạc Ngạo Thực càng không tin , càng khiến Vũ Nghê chảy nhiều nước mắt
Cơn gió lạnh như nhưng chùm gai không ngừng thổi mạnh vào da thịt cô , làm khô nước mắt trên mặt , đồng thời lưu lại vết tích đau đớn . “Vì sao anh cứ phải nói như vậy ?!”
Cô chạy lên phía trước , mặt đối mặt với anh .
Màu xanh um tùm được thiết kế trong hoa viên ẩn hiện sức sống của ngày hè , ánh đèn rọi thẳng vào gương mặt nghiêm túc , phản chiếu một cái nhìn không chút tình người , tròng mắt càng thêm tức giận , giận đến ruột gan sôi trào . Anh không nhìn vào mắt cô , chỉ lướt nhìn một nơi xa xăm , thuận tiện nói . “Nếu em thật sự yêu anh , ít nhất phải hiểu rõ anh . Cái gì gọi là hạnh phúc giữa nam và nữ phải tin tưởng nhau , trái tim hòa nhịp làm một . . . . . .?!”
Một câu nói cũ khiến cô hoàn toàn bất động đứng yên tại chỗ
“Anh không phải là người cầu toàn , cũng không đi theo chủ nghĩa giáo điều . Quan điểm trong tình yêu , điều đó không quan trọng . Nếu em càng quan tâm , khác nào em bảo người ta đừng yêu ?! Đối với anh mà nói , em hoàn toàn không tin tưởng , điểm này khiến anh . . . rất buồn . . .” Lạc Ngạo Thực tiếp tục nói .
“Không có , em không phải là không tin tưởng anh . . . . . .” Gương mặt tái nhợt bỗng dưng lên tiếng .
“Nói như vậy , vì sao không tin những lời anh nói ?!” Lần này , ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô , tầm mắt sâu sắc lạnh băng . “Không phải anh từng nói qua , anh không ngại ?!”
Cô cắn cắn môi dưới , chậm rãi gật đầu . Đúng vậy , đúng là anh ta đã từng nói qua .
“Vậy tại sao em vẫn không tin ?! Dù nói thêm bao nhiêu lần , em cũng không tin đúng không ?!”
“Em . . . . . . em tự ti !” Vũ Nghê nhỏ giọng nói (Vụ này chắc ai cũng vậy thôi , không riêng gì VN đâu , LNT không hiểu tâm ý cô >.