Thông tin này truyền ra ngoài khiến cho nhiều khán giả từ tầng lớp thượng lưu cho đến trung lưu đều phải ngạc nhiên trố mắt , thậm chí ngay cả nhân viên trường quay , những người trong văn phòng của đài MBS cũng trở nên nhốn nháo .
Sau khi nghe xong bản tin , vô cùng hạnh phúc ngẩn ngơ !
Các đồng nghiệp nữ người thì hâm mộ người thì ghen tị , đến cả đạo diễn trường quay thân thiết với cô như vậy cũng phải kinh ngạc hồi lâu ——
Thấy biểu tình của vị đạo diễn tỏ ra bất mãn , Vũ Nghê liền liếc hắn một cái . “Anh đừng vờ như không biết ?! Em từng kết hôn anh cũng đã rõ !”
Đôi mắt đạo diễn mở to , chân mày khẽ nhíu , đôi môi nhếch nhếch , đồng thời lắc đầu . “Vũ Nghê , em có biết hiện tại anh đang buồn gì không ?!”
“Em không muốn biết !” Bình thường hắn ta nói chuyện nửa vời , bây giờ còn cử chỉ này , thật khiến tâm tư cô hỗn loạn .
“Chậc , chậc , biết trước có ngày hôm nay , anh đã chú trọng em rồi , haiz , nếu như ~~” Vị đạo diễn chợt dựa vào gần Vũ Nghê , nhỏ giọng . “Nếu như anh quan tâm em , thì bây giờ chắc được tăng lương , thăng chức rồi cũng nên !”
“Hì hì . . . . . .” Bề ngoài cô nở nụ cười như hoa , trong lòng lại suy nghĩ khác , đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái , chỉ thấy ai đó nói rằng . “Bây giờ cũng chưa muộn !”
“Ơ hay , vẫn chưa muộn ư ?! Nếu anh mà làm thế , anh sợ chồng em đem anh chặt thành tám khúc đã vậy còn bị thôi việc . Mà này , anh nói thật , sau này có gì hãy nhớ đến anh , tình cảm anh em chúng ta chẳng phải bao nay rất tốt ?!”
“Anh cứ yên tâm , chuyện này , làm sao em lại quên được !”
“Ha ha !” Vị đạo diễn cười to , gật đầu một cái
Tán gẫu xong xuôi , cô lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc ——
Cùng lúc ấy thì ngoài cửa vang lên một vài tiếng động , cô theo bản năng xoay người , quan sát ——
Người nào đó tay cầm bó hoa đi vào bên trong văn phòng , những nhân viên khác tự động né ra thành hai hàng dọc
“Của em , hi vọng em sẽ thích !” Ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn cô , động tác giống như người trong hoàng tộc , bộ dạng cao ráo cùng với vẻ ngoài điển trai khiến cho người ta liên tưởng bạch mã hoàng tử , chiếm được bao nhiêu trái tim phụ nữ trong phòng . Trời ạ , mặc dù hoa không phải là đưa cho họ , nhưng hình ảnh đó khiến họ hưng phấn điên cuồng
“Vâng , cám ơn , em rất thích !”
Sắc mặt Vũ Nghê đỏ bừng , ngượng ngùng nhận lấy hoa . Chúa ơi , cô không biết phải nhìn đi nơi nào , hiện tại có thể cảm nhận được hào khí xung quanh , biết bao ánh mắt hâm mộ nhìn mình , điều này khiến cô kiêu ngạo . . . . . .
Có lẽ bêy giờ cô hạnh phúc nhất , cực kỳ hạnh phúc trước bao ánh mắt ghen tị xung quanh
Cảm giác này khiến cho Vũ Nghê vui mừng khôn siết , không ngờ anh ta lãng mạn như vậy !
Lạc Ngạo Thực rất tự nhiên , chủ động đè thấp gương mặt , dịu dàng chạm vào cánh môi đỏ mọng trước mặt mọi người .
“Ưm . . . . . .”
“Chúa ơi , nhìn Lạc tổng kìa . . . . . .”
Bầu không khí của trường quay lần nữa trở nên náo nhiệt , tiếp tục vang lên âm thanh hưởng ứng . Vũ Nghê nhoẻn miệng cười ngọt ngào , nhẹ giọng hỏi . “Sao anh lại tới đây ?!”
“Đoán thử xem ?! Đương nhiên là công khai thân phận của anh !” Nói xong , quay đầu nhìn về mọi người . “Ha ha , mặc dù mọi người đã xem qua bản tin , nhưng tôi vẫn nên giới thiệu một chút . Tôi không phải là bạn trai của Phó Vũ Nghê , cũng không phải là ông chủ sau lưng cô ấy . Nói trắng ra cô ấy chính là vợ tôi , còn tôi là chồng cô ấy . Chúng tôi đã từng kết hôn cách đây bảy năm , vì chút hiểu lầm mà phải chia lìa . Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã sáng tỏ , hiện tại chúng tôi sẽ tiếp tục tái hợp —— Tiện thể tôi cũng cám ơn mọi người đã quan tâm cô ấy , lễ Giáng Sinh gần kề , ở đây có chút quà mọn tạm thời biểu lộ tâm ý , mong rằng mọi người sẽ nhận !”
Tác phong lịch thiệp của Lạc Ngạo Thực đoán chừng đã mang tất cả trái tim phụ nữ nơi đây mê mẩn mộng tưởng , thậm chí đến khi trợ lý Lưu bắt đầu tặng quà càng khiến bọn họ ái mộ anh ta , sau đó xoay liên tục cảm kích Vũ Nghê
Mỗi người một thẻ mua đồ trị giá hai ngàn nhân dân tệ , trời ạ , ông chủ lớn đúng là có khác , ra tay cũng rất xa xỉ ——
“Vũ Nghê , có chồng tốt vậy phải nhớ giữ chặt , nếu không coi chừng tôi bỏ chồng tôi mà theo chồng cô cũng nên ~!” . Một nhân viên lão làng của nhóm phát thanh đi ngang qua , nửa đùa nửa thật .
“Vâng , em nhất định phải quan tâm anh ta , không để mọi người cướp đi !” Vũ Nghê cười nói , sau đó xoay người , ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , nhỏ giọng khiển trách . “Có phải anh bị ấm đầu hay không , làm gì mà tặng nhiều thế ?!”
Lạc Ngạo Thực nhún vai , xem như chẳng có chuyện gì . “Không phải khiến em nể mặt hơn sao ?!” Thật ra anh muốn người khác nhớ rõ một điều , Lạc Ngạo Thực chính là chồng của Phó Vũ Nghê . “À , hôm nay chúng ta trốn việc đi , về nhà dẫn bọn nhỏ vào siêu thị chơi , chuẩn bị một chút đồ ăn . . . . . . Chẳng phải em cũng không còn hứng thú làm việc hay sao ?!”
Nghe anh nói khá hợp lý , còn chưa kịp trách móc chuyện kia , tâm tình cô đã bay bổng đâu đâu . “Vâng , để em xin phép giám đốc bộ phận một tiếng” . Vũ Nghê xoay người rời đi ——
Lúc này , điện thoại của anh chợt vang lên , chậm rãi bấm nhận . “Ừ , tôi nghe . . . . .”
“Tổng giám đốc , nhà máy có chút vấn đề , đang bị tra xử nghiêm trọng về chất lượng sản phẩm . . . . . .” . Quản lý gọi điện thoại tới , vô cùng lo lắng , tình thế tương đối quan trọng
Nụ cười trên mặt của Lạc Ngạo Thực phút chốc biến mất , biểu tình thay đổi xoành xoạch . “Ừ , tôi sẽ tới ngay ——”
“Tổng giám đốc ——” Trợ lý Lưu cũng vừa tiếp điện thoại xong , vội vàng chạy tới
“Đặt vé vé máy bay sớm nhất , tôi lập tức trở về nhà máy !” Nhanh chóng chỉ thị , đồng thời bước chân ra ngoài
“Vâng !” Trợ lý Lưu vội vàng bấm số điện thoại công ty hàng không .
Sau khi xin phép hoàn tất , Vũ Nghê phấn khởi chạy tới . “Em xong rồi , chúng ta . . . . . .”
“À , thật ra . . . !” Anh khẽ nhìn khuôn mặt hưng phấn của cô , trong lòng cảm thấy áy náy , sắc mặt rầu rĩ khiến cô thu hồi nụ cười . “Sao vậy ?! Đã xảy ra chuyện gì ư ?!”
Lạc Ngạo Thực hạ thấp giọng , ở bên tai Vũ Nghê thì thầm . “Ừ , công ty có chuyện , bây giờ anh phải lập tức quay về , có lẽ chúng ta nên trì hoãn hưởng tuần trăng mật . . . . . .”