Hình ảnh quen thuộc thông qua màn hình webcam vừa thô tục vừa thần bí , chẳng qua không thể chạm đến , gợi lên bứt rức trong lòng người xem . ‘;Chỗ ấy’; của anh căng phồng sôi sục , khiến cô không ngừng nuốt nước miếng xuống cổ họng . Dù có cố tình dời đi tầm mắt , cô cũng không thể gạt bỏ suy nghĩ trong đầu . Những động tác bằng hình thể kèm theo lời ngon tiếng ngọt lấp đầy không khí ngột ngạt , cơ thể cô nóng lên hừng hực
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này của anh , nhưng động tác kia không hề dâm loạn , thoắt ẩn thoắt hiện như một bộ phim nghệ thuật , gợi tình đam mê siêu cấp !
Ban đầu cô hơi có chút xấu hổ , biểu tình liên tục tránh né , sau cùng từ từ đón nhận , cô ngại phát ra âm thanh , chỉ lẳng lặng nhìn anh ta tự sướng .
“Ngoan , phối hợp cùng anh !” Khàn khàn khẩn cầu người trong webcam , ngón tay thon dài dời đến trước màn hình . “Tưởng tượng đi , nghĩ là anh đang vuốt ve da thịt của em , từ cổ chậm rãi mơn trớn xuống dưới ——”
Cô dường như cảm giác được có một bàn tay ở trên cổ mình , nhẹ nhàng lướt xuống phía dưới.
“Tay anh khẽ chạm vào hai bầu ngực của em , mân mê làn da mềm mại , thế nào , đã cảm nhận được chưa ?!” Lạc Ngạo Thực tà ác hướng dẫn , hi vọng cô có thể bỏ qua tôn nghiêm , điên cuồng cùng anh một lần
“. . . . . .” Ngực cô quả nhiên trở nên nóng bỏng , hai đầu nhũ hoa bỗng cương cứng lên
“Nghê , hiện tại anh đè đầu em xuống , miệng em há to ngậm chặt ‘;chỗ ấy’; của anh ——”
“Nói chuyện điện thoại bằng video quốc tế chi phí rất cao , anh mau cúp đi !” Cô muốn cắt đứt cám dỗ kia , không thì khó sống qua khỏi đêm nay , có khi còn bị anh ta biến thành ~ một người phụ nữ xấu .
Nói xong , Vũ Nghê liền tính cúp ngay cuộc gọi .
“Khoan đã , vợ à , em thật sự không thể thỏa mãn anh sao ?!” Lạc Ngạo Thực thất vọng mặc lại quần lót . “Em xem , chỗ này nó đã cương cứng rồi !”
Anh trở nên nghiêm chỉnh , cô mới dám cùng anh nói tiếp . “Anh còn một mớ chuyện phải lo , không đúng sao ?! Thật là , lúc nào anh cũng không hề đứng đắn . Giờ thì nghĩ xem , khi nào phải lên kế hoạch thu mua COSMOS , đồng thời tham quan khảo sát hạng mục ——”
“Ha ha , em muốn mượn công việc để bắt anh quên chuyện này sao ?!”
“Chính xác là thế !”
“Đúng rồi , đúng rồi , vợ mình thật là chu đáo !” Khen ngợi mang theo dè bỉu
“Anh biết thì tốt rồi !” Trời ạ , phải cố gắng lắm giọng nói mới được bình tĩnh như vậy . Thật ra thì thân thể cô bây giờ không ngừng run rẩy !
Người nào đó bắt đầu lải nhải , than thở nói . “Nếu như em chịu dùng một phương thức khác lo lắng cho anh , anh sẽ càng vui hơn , đằng này . . . !”
“Em có ý tốt nên mới nói với anh như thế , điều này không phải nghĩ cho anh còn gì ?!” Liên tục mấy ngày gần đây cùng anh ân ái , thân mật thâu đêm suốt sáng , bây giờ anh đi công tác , tranh thủ cơ hội cô muốn an dưỡng . “Nghe lời em khuyên đi mà . Khi anh trở về , em sẽ bồi thường anh ngay !” Nhỏ giọng bảo đảm
“Là em nói đấy nhé !” Âm thanh mừng rỡ vui sướng
“Vâng !” Vũ Nghê nặng nề gật đầu , chắc chắn một trăm phần trăm .
“Được rồi , bên đó trời cũng đã khuya , em đi ngủ sớm tý đi . Bây giờ anh phải sửa soạn gặp mấy người bạn . À , xe hơi đã đưa vào gara bảo dưỡng , ngày mai em bảo tài xế lấy xe về nhé !”
“Em biết rồi , anh cũng phải chú ý sức khỏe đó ——”
Sau màn bịn rịn tạm biệt , cuối cùng bọn họ cũng cúp điện thoại.
Vũ Nghê miên man nằm xuống giường lớn , dùng sức đấm vào chiếc gối quen thuộc , xem nó như người nào đó . “Con người xấu xa , điên dại vì tình , lại còn muốn quyến rũ mình trong điện thoại , Lạc Ngạo Thực , anh là thứ đồ độc ác . Hứ , anh mà trở về nhà , em nhất định sẽ hành hạ anh !”
********************************
Sau khi chăm sóc cho hai đứa bé ăn sáng xong , Vũ Nghê dẫn bọn nhỏ đi vào thư phòng , giám sát ôn bài .
Lạc Dật và Hoan Hoan thông minh phải biết , vốn dĩ cô tin tưởng bọn nhỏ nhất định thi tốt , dễ dàng cầm bảng thành tích về nhà , nhưng mà cô vẫn bắt buộc bọn nhỏ ôn tập thật chăm , không muốn chúng nó sinh ra bản tính kiêu ngạo .
Về mặt học tập , thông minh chưa chắc cần thiết , năng lực tiếp nhận cũng không quan trọng , quan trọng chính là thói quen cần cù chăm chỉ . Loại thói quen này phải được nuôi dưỡng từ nhỏ , như thế mới có thể đạt thành tích tốt
Thấy bọn nhỏ chăm chú nghiêm túc với bài vở , Vũ Nghê lật ra tờ báo ——
Bản tin đầu tiên đập vào tầm mắt của cô chính là báo cáo về COSMOS , ở nước Mĩ có đến mấy công ty lớn nhăm nhe ý định thu mua COSMOS . Lạc Ngạo Thực muốn giành lấy dự án này xem ra là một việc đầy thách thức . Muốn thu mua COSMOS cũng không dễ dàng gì , ước tính phải hơn 40 tỷ Dollar !
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa vang lên , bà Triệu ở ngoài cửa hô . “Cô ơi , có người cần gặp , ông ta bảo là cha đẻ của cô , tôi cũng không biết đúng không ?!”
Đứng dậy , kéo cửa phòng ra , Vũ Nghê trở nên hoảng sợ , lo lắng run lên “. . . . . . Tôi , tôi sẽ xuống ngay !”
Bước xuống cầu thang , đi tới phòng khách lầu một , Vũ Nghê lập tức thấy được người mặc tây trang màu xám .
Thời gian đúng là chưa hề từ bỏ con người , gương mặt của Phó Quảng Nguyên có phần nhăn nheo , đầu tóc bạc phơ , thể hiện rõ sự lão hóa . Làn da trắng noãn của ông cũng biến đổi rất nhiều , nhìn vào có thể đoàn được gần đây huyết áp tăng cao !
“Cha !” Cô vẫn gọi hắn bằng ‘cha’
“Ừ ——” Phó Quảng Nguyên gật đầu liên tục , vẻ mặt không mấy thoải mái . “Con gái , cám ơn con đã không trách cha !”
Cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ , đây không phải là vấn đề tha thứ hay không , theo lẽ mà nói , ông cũng là người thân duy nhất của cô .
“Gần đây cha có khỏe không ?! Thân thể thế nào ?!”
“Sức khỏe của cha ngày càng tồi tệ , huyết áp vẫn luôn tăng cao , uống thuốc hạ huyết có thể khá hơn !”
“Vậy thì cha hãy nghe lời bác sĩ , nhớ uống thuốc đúng giờ !”
“Ừ , cha biết rồi . Con gái , biết được con và Lạc Ngạo Thực nối lại tình xưa , đoàn tụ lẫn nhau , cha thật sự rất vui . Con rể quả là tài ba , tiền bạc cũng nhiều , người đàn ông như vậy , thế nào con lại có thể buông tay . Con rất thông minh , không hề thù hận những chuyện trước kia , trở lại bên cạnh con rể !” Chỉ hai ba câu đã bộc lộ bản chất nịnh nọt , đúng là giang sơn dễ đổi , bản tính khó dời !
Vũ Nghê như bị tưới một chậu nước lạnh vào mặt , cảm xúc sôi trào lập tức kìm lại . Thì ra là ông ta không phải tới đây thăm hỏi con gái của mình , chẳng qua là đến nịnh bợ . “Cha , nếu như cha có ý định tới tìm Lạc Ngạo Thực bàn chuyện làm ăn , vậy thì chờ thêm mấy ngày nữa cha hãy trở lại , anh ấy bây giờ đang đi công tác , không có ở trong nước !”
“Không , không . Cha tới đây chỉ muốn thăm con , muốn nhìn cháu ngoại một chút . Nhìn xem , đây là món đồ chơi cha mua cho nó !” . Phó Quảng Nguyên cầm một cái hộp lên , vội vàng đặt lên bàn . “Nghe nói đây là kiểu đồ chơi mới nhất ở Mĩ , bảo đảm nó sẽ thích mê !”
Vũ Nghê thật muốn bật cười , sau đó lớn tiếng nói cho lão già trước mặt , món đồ chơi này rõ ràng dành cho cháu trai bốn tuổi , Lạc Dật bây giờ đã gần bảy tuổi , đối với loại này , nó cũng chẳng thèm ngó ngàng
Nhưng cô không muốn lãng phí để nói những điều huênh hoang , liệu có đáng giá hay không ?!
“Cha à , mấy món đồ chơi này Lạc Dật không thiếu , hơn nữa thằng bé còn đang bận ôn bài , không có thời gian để chơi cùng cha . Lát nữa con còn có việc , tiếc là không thể mời cha dùng một buổi cơm !” Bề ngoài vô cùng lễ độ nhưng nội tâm lại xót xa biết bao
“Được rồi , vậy khi nào Lạc Ngạo Thực trở về , con và con rể nhớ quay lại nhà , cha rất nhớ các con !” Phó Quảng Nguyên đem những lời dối trá nói ra , thanh âm không lớn không nhỏ , rất sợ chọc giận con gái . “Thôi cha về trước đây , không quấy rầy con !”
“Bà Triệu , tiễn khách !” Vũ Nghê ra lệnh một câu , sau đó nhanh chóng xoay người , chân bước lên lầu ——
**************************
Ở nhà không có chuyện gì để làm , thế là cô bèn quyết định gánh vác cả việc đi chợ , sau khi ăn sáng xong , Vũ Nghê lái xe đến chợ ——
Chín giờ ba mươi phút , cô ăn mặc giản dị , tóc cột cao gọn gàng , tay cầm túi , chậm rãi đi vào trong chợ . Đến từng gian hàng thức ăn , chẳng ai nhận ra một nữ phát thanh viên nổi tiếng bộ dạng bây giờ trông rất giống bà nội trợ
“Ông chủ , thịt bò bán bao nhiêu tiền một ký ?!” Vũ Nghê chỉ vào miếng thịt trên tấm thớt , âm thanh nhộn nhịp xung quanh khiến cô phải lớn tiếng hỏi
“25 nhân dân tệ !” Ông chủ đầu hói lớn tiếng đáp lại .
“Sao ông để giá cắt cổ vậy , tôi vừa mới xem giá cả ở trên tivi , nói rõ thịt bò giá có 20 !” Vũ Nghê thuận miệng bịa chuyện , cặp mắt mở thật to , không nhìn ra được nói dối
Mặc dù sáng hôm nay cô có nhìn bảng thông báo giá cả thị trường được chiếu trên đài MBS
nhưng mà giá cả mỗi nơi hoàn toàn khác nhau , vả lại miền Bắc , miền Nam can hệ gì nhau ?!
Ông chủ vừa nghe xong , biểu tình bắt đầu nóng nảy . “Tại sao Đài Truyền Hình có thể báo giá bậy bạ như thế ?! Rõ ràng phá giá thị trường , 20 đồng tiền , tôi mua giá sỉ còn chưa được giá đó !”
“Vậy sao ?! 25 thì không quá mắc chứ ?! Hay như vậy đi , ông chủ bớt tôi một ít , có được hay không ?!” Lần này , người nào đó mạnh miệng —— ép giá !
“Rồi , thế này . 24,5 đi – bớt cho cô 5 đồng tiền !”
“24 thôi , coi như tôi mua 5 ký , giá chót đó !” Vũ Nghê lại mặc cả thêm 5 đồng tiền . “Thế nào , nếu ông không bán giá đó , tôi đi qua gian hàng khác vậy !”
“Được rồi , được rồi , 24 thì 24 . Sáng sớm được người đẹp mở hàng , có lẽ hôm nay bán đắt lắm đây !” ‘Bộp’ một tiếng , ông chủ cắt đứt một khối thịt bò lớn !
“Ha ha , tôi là người mang theo vận may , xem ra thịt bò của ông hôm nay bán chạy nhất chợ !” Vũ Nghê cười toe toét vì tiết kiệm được không ít tiền , trong lòng vui sướng không nguôi .