Cô giống như hồi bé , đem cằm đặt lên hai đầu gối , nghẹn ngào không ngừng “Bà nội , hắn không phải bạch mã hoàng tử của con , hắn không có bảo vệ và thương yêu con , dù cho trời có sấm chớp hắn cũng không có ôm chặt con , hay chăm sóc khi con ngã bệnh”
“Nhưng mà con không thể trách hắn , bởi vì hắn không phải tự nguyện làm bạch mã hoàng tử của con , chỉ là con buộc hắn , cho nên con phải gánh chịu hậu quả đau đớn này , con biết mà !”
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt trên hai đầu gối , ánh mắt sáng ngời tự dưng ngập tràn khổ sở cùng cô độc , lại bắt đầu thì thầm nhỏ “Không vấn đề gì cả , tự mình có thể vực dậy , phàm chỉ là thói quen thôi . Lúc nhỏ mình có thể đối mặt được , thì khi trưởng thành nhất định cũng có thể !”
Ngày hôm qua ba ba ở trong điện thoại nói , đứa con gái này coi như không có thì hơn , ly hôn thì không được trở lại nhà mẹ đẻ !
Như vậy cũng tốt , thật ra thì cô cũng không còn mặt mũi trở lại đó !
Vũ Nghê dùng sức lau nước mắt , nhưng nước mắt lại càng trào ra thật nhiều , lau thế nào cũng lau không hết .
“Thân nhân Phòng 011 , xin đỡ phụ sản đến phòng đổi thuốc !”Cô y tá vừa vào cửa , liền trực tiếp la to . Khi thấy chỉ có một mình sản phụ ngồi trên giường , mới lúng túng cười một tiếng “Thì ra chỉ có một mình chị ở đây , vậy để tôi đỡ chị nha !”
“Y tá , cám ơn cô . Nhưng không cần phiền toái đâu , tự tôi có thể đi được !” Vũ Nghê tránh né ánh mắt thương hại của y tá , nhịn đau đớn từ vết mổ ở phần bụng , vịn đầu giường từ từ xuống giường , bước chân loạng choạng từng bước từng bước hướng bên ngoài cửa phòng !
Khi ra khỏi phòng bệnh , Vũ Nghê đúng lúc nhìn thấy ba vị sản phụ , được chồng nâng đỡ , khôi phục đi lại
Rõ ràng là một hình ảnh ấm áp , nhưng lại giống như đâm vào cô , làm cô không muốn chứng kiến hình ảnh đó . Cảm xúc lẫn lộn hội tụ trong lòng , chất lỏng chua xót cơ hồ muốn nuốt chửng cô
Lại còn cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh cùng âm thanh trong trẻo , đáng yêu , làm cho vết thương chồng chất lại thêm vỡ nát . Nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé kia , Vũ Nghe như gặp đả kích , trong nháy mắt trước mặt bỗng tối sầm lại , thẳng tắp té xỉu trên hành lang bệnh viện.
Trong cơn hỗn loạn , Vũ Nghê bị một người ôm lấy chặt chẽ
Vũ Nghê nhắm hai mắt rơi lệ , đứt quãng nỉ non “Tôi đã sai rồi , thật là đau khổ . Lâm hiên , tôi ghét cậu , cậu thật xấu xa . Nếu không vì cậu , thì đứa con của tôi đã không mất đi” . Vũ Nghê đang ngủ mê man nước mắt rõ ràng chảy ra thật nhiều , vẻ mặt tương đối kích động , thật lâu sau cô lại bắt đầu lẩm bẩm “Yêu anh , hận anh , nhưng phải ly hôn dù không muốn chết”
**************************************************
Sáu năm sau ——
“Theo các vụ đánh bom của quân áo xanh đã tàn phá nhiều nơi ở phía Bắc , cộng thêm một số lực lượng quá chênh lệch , làm hơn bốn ngàn dân chết trong vụ đánh bom , trong đó có hơn một ngàn là trẻ em . Thành phố trước mắt không đủ thuốc men và thức ăn , làm cho những người bị thương đang dần dần chết đi” nữ phát thanh viên trong màn hình tivi với vẻ mặt bình tĩnh , xinh đẹp , hào phóng đang đọc bản tin tức thời sự . Hai lông mày cô giản ra , đôi mắt điềm tĩnh chứng minh cho sự tự tin , cũng như khí thế làm việc độc lập trong công tác của mình
Nhìn cô ta cứ như một nữ hoàng trong bản tin đang phát sóng trực tiếp , thu hút nhiều sự chú ý . Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế salon , tay cầm hộp điều khiển ti vi nhấn nút tạm ngừng . Trong nháy mắt màn hình tinh thể lỏng cực lớn dừng lại một hình ảnh với gương mặt vô cùng xinh đẹp ——