: Ý muốn làm mẹ
“Tránh ra!” Cô dùng giọng điệu nhỏ nhất , chỉ có hai người bọn họ nghe thấy
Lạc Ngạo Thực vờ như không biết , khéo léo chặn luôn đường đi của Vũ Nghê
Diêu Hân vừa nhìn thấy bạn trai , lập tức bỏ việc sang một bên , chạy ra hướng cửa “Anh , sao anh lại tới đây ?!” Thật ra thì cô và hắn vẫn chưa tới mức thân nhau như vậy , cách gọi này coi như là bất đắc dĩ !
“Có chuyện cần anh xử lý , thuận tiện đến thăm em một lát !” Lạc Ngạo Thực dùng vẻ mặt ôn hòa , ra vẻ cưng chìu nói . Các nữ đồng nghiệp không ngừng hâm mộ , cảm thấy ghen tỵ với Diêu Hân . Cử chỉ dịu dàng khiến người xung quanh có thể nhìn ra , vị cổ đông thứ hai của đài MBS – Lạc Ngạo Thực , quả nhiên thích cô gái này !
Trái tim như bị axit ăn mòn , khiến Vũ Nghê đau đớn một hồi . Cô mở to hai mắt giễu cợt , chẳng muốn nhìn đến cái màn trình diễn ‘tình chàng ý thiếp’ này
“Lạc tổng giám đốc , có thể xin anh nhường một lối đi ?!” Vũ Nghê gằn giọng hơi lớn , cố tình để bạn gái hắn nghe
Diêu Hân nhìn thấy quang cảng trước mặt , không tài nào hiểu nổi , nhỏ nhẹ mở miệng :”Anh , anh sang bên đây đứng nè , đừng cản đường chị ấy !” Cô thận trọng lời nói , rất sợ Vũ Nghê nổi giận
Giọng điệu và vẻ mặt của Diêu Hân khiến Vũ Nghê kinh ngạc , Gì chứ ?! Bộ xem mình như mụ phù thủy , nhìn rất hung tợn sao ?!
Lạc Ngạo Thực rốt cuộc cũng di chuyển bước chân , mở đường cho Vũ Nghê
Đúng lúc Vũ Nghê vừa lướt qua , hắn ta chợt lên tiếng :”Phó chủ trì , chờ một chút !”
Hiện tại mọi người vẫn đang chăm chú nhìn , khiến Vũ Nghê chẳng còn cách nào , đành phải dừng bước :”Lạc tổng giám đốc , xin hỏi có chuyện gì không ?!”
Lạc Ngạo Thực nghiêng người , trong ánh mắt ẩn hiện một ‘âm mưu’ đen tối , hắn là cố tình để Vũ Nghê nhìn thấy được :”Phó chủ trì , có vài lời tôi muốn nói cùng em . Trong công việc , thật ra Diêu Hân là một cô gái đa cảm , đôi khi sẽ làm em tức giận . Hơn nữa với tính cách y chang con nít này , mong em hãy tỏ ra thông cảm , độ lượng với em ấy hơn . Không cần phải ~ so đo quá nhiều !”
Sau khi nói xong , hắn lại quay mặt ngó sang mọi người :”Cũng mong mọi người chiếu cố Diêu Hân nhiều hơn , cô ấy rất nhiệt tình và có trách nhiệm với công việc . Thỉnh thoảng vì áp lực xunh quanh , lại không biết trốn đi đâu , chỉ biết chạy vào phòng vệ sinh mà khóc nhè một mình !”
Lạc Ngạo Thực vừa nói xong , khiến nhiều đồng nghiệp ngẩn ngơ . Đồng thời bọn họ còn xì xào phỏng đoán , chẳng lẽ Phó Vũ Nghê thường hay chèn ép Diêu Hân ?! Nếu không bạn trai người ta sao lại xuất hiện ?!
Vũ Nghê không phải kẻ ngốc , đương nhiên hiểu rõ ý đồ quỷ quái của Lạc Ngạo Thực . Đúng là hắn muốn làm cho các đồng nghiệp bắt nạt mình :”Đây là vấn đề công việc , khó tránh khỏi tranh luận . Vả lại trước giờ tôi đều trợ giúp Diêu Hân , điểm này không cần anh phải nhắc nhở . Lạc tổng giám đốc nói ra như vậy , sẽ làm tôi cảm thấy áp lực , công tác xem chừng khó khăn đây ! Nếu như anh sợ tôi bắt nạt bạn gái của mình , có lẽ đã làm điều thừa . Phó Vũ Nghê tôi , tuyệt đối không phải hạng người đó !”
“Thật xin lỗi . Có gì xúc phạm , mong phó chủ trì bỏ qua !” Hắn chân thành xin lỗi . Chỉ là ~~ việc hắn làm , đã thành công mỹ mãn , gây không ít ảnh hưởng đến danh dự của cô . (Muốn người ta đứng lại nói chuyện với mình , mà cứ thích ra vẻ , sợ thằng cha LNT này )
“Tôi còn có việc phải làm , không tiện trò chuyện , xin phép đi trước !” Vũ Nghê nắm chặt túi da , đi ra phòng làm việc.
Cô cũng không quay đầu lại , bước nhanh vào vào thang máy , chạy khỏi tòa nhà MBS
Gió lạnh thổi vào , phất hơi qua mặt , để cô cảm giác được , cái lạnh trong tim . Không phải mùa đông giá rét , cũng chẳng phải ngâm mình trong tuyết , thế nhưng toàn thân cô vẫn lạnh rung , giơ tay lên mặt , hai hàng nước mắt tuôn rơi . . . . . .
Ghen tuông biến thành đau đớn , nỗi uất ức chưa bao giờ dám thừa nhận . Đúng rồi , là do cô đố kị mà khóc , bị người ta phản bội , lại không thể nào quên . Cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi , Lạc Ngạo Thực vì trợ giúp Diêu Hân ~ đối phó với mình :”Lạc Ngạo Thực , anh quá đáng ! Là anh ta quá đáng , hay chính mình ngu ngốc đây. . . . . .”
Nước mắt tuôn ra nhiều hơn , kiểm soát không được mà chảy xuống . . . . . .
Càng khổ sở , càng ủy mị , mới phát hiện được trái tim mình —— Thật ra cô chưa hề muốn , cũng chẳng cách nào chấp nhận . Có một số việc không thể ~ không đành lòng . Quá khắc nghiệt với bản thân , lại càng kéo theo người khác đau khổ , ít nhất là đối với Tưởng Vũ Hàng , như thế thật không công bằng !
************************************************************
“Không muốn . . . . . .” Tưởng Vũ Hàng lớn tiếng hô to , cự tuyệt yêu cầu của Vũ Nghê
Cô thế mà lại nói lời ‘chia tay’
“Anh à , em xin lỗi . Đây có lẽ là quyết định đúng đắn !”
Thời gian hai người gặp mặt có hạn , vì thế cô quyết tâm nói lời chia tay sau bữa cơm tối này
“Anh không muốn nghe quyết định của em , đây là sai lầm !” Nụ cười trên mặt Tưởng Vũ Hàng đơ lại . 6 năm rồi , rốt cuộc cô ấy cũng nói hai từ này
“Có lẽ !”
“Sau này em sẽ qua lại với anh ta sao ?!” Hắn nhàn nhạt hỏi thăm.
“Không có . Chuyện chúng ta chia tay , chẳng can hệ gì đến anh ta , xin anh đừng nghĩ như vậy !”
“Ừ. . . . . .” Đôi tay Tưởng Vũ Hàng run run , móc ra một điếu thuốc , đốt lên rồi hít một hơi :”Nghe nói , Lạc Ngạo Thực đang cùng Diêu Hân lui tới. . . . . .”
“Vâng ạ , cả bộ thông tin cũng biết !”
“Diêu Hân có cha làm thị trưởng !”
Vũ Nghê gật đầu một cái
“Nếu bọn họ thật sự kết hôn , đôi bên sẽ mang đến nhiều lợi ích !”
“Vũ Hàng , việc chúng ta chia tay , thật sự không có liên quan đến họ ! Anh tuyệt đối không được nghĩ thế !” Cô chẳng phải hạng người , vô sỉ như vậy !
“Vũ Nghê , em không cần giải thích . Anh hiểu rõ em , em đương nhiên không phải hạng người đó !” Tưởng Vũ Hàng kích động đến mức cặp mắt đỏ ngầu , trên gương mặt anh tuấn không còn chút tinh thần , hẳn là bị đả kích rất nặng.
Hắn lấy thuốc lá xuống khóe miệng , gượng cười , từng hơi khói màu trắng phả ra bên ngoài :”Anh cảm thấy mình thật vô dụng , cho dù em không đến với Lạc Ngạo Thực , em cũng không chọn anh !”
“Anh rất ưu tú , anh nên tìm người thích hợp với mình . Em thật sự không muốn giam giữ anh , không thể ích kỷ như vậy !” Sau khi nói những lời này , trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
“Em thật khờ , vị trí trưởng nhóm chủ trì của đài MBS sắp đến ngày tuyển chọn , em lại vì thế mà chia tay anh . . . . . . Anh lấy thân phận tổng giám đốc MBS , vẫn không thể thu hút được em sao ?!” Hắn miễn cưỡng cười
“Nhưng nếu em không chia tay anh , sẽ làm mình cảm thấy khó chịu , cứ như là em đang lợi dụng anh . Em không muốn như vậy ——” Vũ Nghê thản nhiên mỉm cười , cô hi vọng phải dựa vào chính sức lực của mình , cô mới có được vị trí ngày hôm nay ——
Cho dù đối mặt với kẻ đối đầu to lớn cỡ nào , cô cũng không muốn mang danh lợi dụng !
Tưởng Vũ Hàng dừng xe tại lầu dưới nhà trọ :”Thật hy vọng con đường này dài hơn , không ngờ nhanh như vậy đã đến nhà em . Sau này anh cũng không thể lấy thân phận ‘bạn trai’ đưa em về rồi !”
“Vậy em lên trước !” Nói xong , Vũ Nghê trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống
Tưởng Vũ Hàng đi theo , nắm lấy cánh tay Vũ Nghê :”Đợi chút !”
Liếc nhìn bàn tay to lớn chặn ngang , Vũ Nghê lúng túng cười , sau đó rút tay mình về “Vũ Hàng , anh sao thế ?!”
Tưởng Vũ Hàng lướt nhìn xung quanh , sau đó quay sang Vũ Nghê “Có thể hôn tạm biệt em không ?! Dù gì chúng ta cũng từng quen nhau , anh vẫn chưa hôn qua em lần nào !”
“Anh. . . . . .” Yêu cầu của Tưởng Vũ Hàng khiến Vũ Nghê phiền não
“Đừng cự tuyệt anh , nếu như cả lần này mà em cũng từ chối , có lẽ buổi tối hôm nay , anh nhất định sẽ khóc !” Mặc dù là đang nói đùa , nhưng tâm tình của hắn xem ra không tốt !
Trong lúc Vũ Nghê còn đang do dự , Tưởng Vũ Hàng đã chủ động nâng cằm cô lên
“Vũ Hàng . . . . . .” Vũ Nghê hoảng hốt , trợn to hai mắt.
“Đừng. . . . . .”
Khi môi của hắn chuẩn bị ấn xuống , Vũ Nghê quay mặt đi , cuối cùng hắn chỉ hôn được lên gương mặt cô
Tưởng Vũ Hàng cố định đầu Vũ Nghê lại , đôi môi dùng sức dán vào trên mặt cô , nhiệt độ cơ thể cả hai bừng nóng lên
Biết hắn sẽ không thực hiện đến bước kế tiếp , Vũ Nghê đành chấp nhận cho qua
Một phút sau , Tưởng Vũ Hàng rốt cuộc cũng chịu dừng lại , buông lỏng Vũ Nghê ra , đắm đuối đưa mắt nhìn cô :”Nếu sau này em nghĩ thông suốt , hoặc còn yêu anh , anh luôn hoan nghênh em trở lại , bờ vai này luôn rộng mở vì em !”
Vũ Nghê cười nhạt , nghiêm túc cổ vũ hắn :”Vũ Hàng , em hi vọng anh có thể quen biết những cô gái khác , em chờ tin tốt của anh . . . . . .”
“. . . . . . Vậy sau này em có dự định gì chưa ?!” Tưởng Vũ Hàng có chút nghẹn ngào.
“Dự định ư ?! . . . . . . Em tính xin nuôi một đứa bé !” Cho tới nay , đây là tâm nguyện lớn nhất của cô . . . . . .
Thứ mình muốn có lại không lấy được , suốt đời này cô không còn khả năng sinh nở nữa . Mơ ước làm mẹ luôn khát khao trong cô , nhất là khi cô tình cờ gặp gỡ người bạn nhỏ ‘Lạc Dật’ , ý tưởng này ngày càng mãnh liệt.
Vũ Nghê đi tới ngoại ô thành phố , đến cô nhi viện Thánh Tâm vào một ngày chủ nhật cuối tuần . Trong tay xách theo nhiều túi lớn , bên trong chứa toàn quà vặt với đồ chơi
Cô không muốn đem tới dụng cụ học tập hoặc các loại sách vở , vì đa phần các nhà hảo tâm thường hay quyên góp những thứ đó . Vả lại cô nhi viện cũng không thiếu hụt . Cô càng không muốn để các bạn nhỏ áp lực , tốt nhất là nên tặng những thứ khiến bọn chúng phải cười vui.
Viện trưởng nhận lấy những món đồ trong tay Vũ Nghê , không nhịn được khuyên nhủ :”Những thứ lần trước con mang tới , tụi nhỏ còn chưa ăn hết , bây giờ lại còn mua nhiều như vậy ! Thật là nặng , không hiểu tại sao con có thể khiêng nổi mấy thứ này . . . . . .” Tổng cộng có đến sáu túi lớn , mỗi cái đều được đóng gói cẩn thận !
Vũ Nghê lau lau mồ hôi trên mặt , cười nói :”Tuần trước con không có thời gian đến , coi như tuần này bù thêm mà !”
“Công việc của con rất bận rộn , không cần lúc nào cũng phải tới đây ! Còn còn trẻ , nên tìm bạn trai đi chứ ?!” Viện trưởng đau lòng nói , cầm lấy ly nước đưa cho Vũ Nghê . Đã bốn năm rồi , mỗi khi chủ nhật là cô lại chạy xe tới cô nhi viện !
“Không được đâu viện trưởng , tiêu chuẩn của con rất cao , chẳng có người đàn ông nào con vừa mắt cả !” Vũ Nghê đùa giỡn nói . “Viện trưởng Tống , tụi nhỏ gần đây đều khỏe chứ ?!”
“Tụi nhỏ rất khỏe , hay là con đi thăm chúng nó đi ?!” Viện trưởng đề nghị . “Tụi nhỏ cũng rất muốn gặp con , muốn xem thử mặt mũi người đã cho quà vặt , trông như thế nào !”
“Chắc là khỏi viện trưởng à !” Mỗi lần nhìn thấy những đứa bé trong cô nhi viện , tâm tình cô sẽ nặng nề , cô luôn ghét bỏ những kẻ làm cha làm mẹ đã vứt bỏ con cái . Sau đó lại nghĩ đến viễn cảnh của mình . “Viện trưởng , thật ra hôm nay con tới đây là . . . . . . có ý định muốn nhận nuôi một đứa bé . . . . . .”
“Nhận nuôi một đứa bé ?!” Viện trưởng ngẩn người
Cốc cốc cốc ——
Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa , tiếp đó là cửa phòng bị mở ra
“Viện trưởng , có phải dì xinh đẹp kia đến rồi !” Còn chưa nhìn thấy người , đã nghe một giọng nói non nớt truyền vào , sau đó là sự xuất hiện của cô bé có hai bím tóc chạy tới
“Hoan Hoan , con tự ý xông vào phòng viện trưởng , thật không lễ phép chút nào , sẽ làm trò cười với người khác , có biết không hả ?!” Viện trưởng tỏ vẻ tức giận , nghiêm túc phê bình
Bà rất sợ những người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ xấu , khiến bọn trẻ bị xem thường , làm tổn thương lòng tự ái của bọn chúng
Cô bé le lưỡi một cái , sau đó khéo léo nói ra lý do của mình :”Viện trưởng , chẳng qua là lúc nãy con ngó thấy có một dì tay xách nách mang , đi vào phòng làm việc của bà , cho nên con liền nghĩ ngay đến dì xinh đẹp đó !”
Như tiếng chuông đồng vang lên , khiến Vũ Nghê gợi nhớ âm thanh véo von này , cô nhẹ nhàng mỉm cười , ngưng mắt nhìn bóng dáng bé nhỏ kia
Hoan Hoan ?! Đúng rồi , là bạn học của Lạc Dật
Vẻ mặt khi này của cô bé rất giống với cô lúc nhỏ , hai mắt mừng rỡ chuyển sang màu đỏ . . . . . .
“Cái con tiểu quỷ này , đi ra bên ngoài ngay , không được nói lung tung !” Viện trưởng nhẹ nhàng nhéo cái mũi kia , xem như là trả lời cô bé
“Oa , dì thật xinh đẹp nha !” Hoan Hoan kích động , tò mò xoay thân thể lại , nhìn dì xinh đẹp ngồi trên sofa
Đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to , cặp mắt trở nên tròn trịa :” . . . . . . Thì ra là dì xinh đẹp . . . . . dì ký giả !” Tất cả đứa trẻ trong đây chưa từng thấy qua người đã mua đồ chơi và quà vặt cho mình , thế nên bọn chúng vẫn luôn miệng gọi là ‘dì xinh đẹp’
“Cùng Hoan Hoan. . . . . .” Vũ Nghê từ trên ghế salon đứng lên , sau đó ngồi xỗm bên cạnh cô gái nhỏ
“A , dì vẫn còn nhớ rõ con nha !” Cùng Hoan Hoan hạnh phúc cười lên , không ngờ dì ấy sẽ nhớ đến mình !
“Hoan Hoan thông minh , đáng yêu như vậy . Dì làm sao có thể quên đây !” Vũ Nghê ngẩng đầu lên , nhìn về phía viện trưởng . “Viện trưởng , con rất thích Hoan Hoan , có được hay không ?!”
Viện trưởng kích động , gật đầu liên tục , nhất thời nói không nên lời :” . . . . . . Dĩ nhiên , dĩ nhiên là được , đây là may mắn của Hoan Hoan !”
Cô gái nhỏ không hiểu rõ tình huống , ngước mắt nhìn hai người trước mặt . . . . . .
Viện trưởng và dì ấy đang nói về mình sao ?!