Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 133: Anh ta là ai ?!

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Tại sao anh ta lại không thích tớ , vì sao phải đối xử với tớ như vậy. . . . . .” Một tiếng cười chợt vang lên :”Ha ha. . . . . . Vũ Nghê , đáng ra cậu phải hiểu rõ , vì sao tớ lại có nhiều thứ thuốc như vậy . Bởi vì mấy năm qua . . . . . .”

Lời nói của Quan Tĩnh khiến Vũ Nghê hoảng sợ , chỉ là cô không nghĩ tới , Quan Tĩnh dùng thuốc đều là chữa trị vết thương :”Sao cậu không nói sớm một chút ?! Nếu biết thế này , tớ đã khuyên cậu rời bỏ anh ta từ lâu . . . . . .” Vũ Nghê thấp giọng nghẹn ngào.

“Không muốn , tớ thật sự không muốn . . . . . . “

“. . . . . .”

“Anh ta vốn là một người đàn ông thông mình , không ngờ lại tàn nhẫn như vậy . Chưa bao giờ anh ta hành hung vào mặt tớ cả , vì tớ là phát thanh viên , tớ có nên cảm ơn con người đó không . . . . . .”

Quan Tĩnh trước giờ lạc quan , luôn khiến Vũ Nghê ghen tị , chỉ là tình thế bây giờ , thật khó tưởng tượng . Cố ấy khóc lóc như một đứa trẻ , điều này làm cô ngạc nhiên hơn . Đau khổ trong tình yêu , người ta có thể làm tất cả , dường như cô ấy đã biến thành một con người khác .

Vũ Nghê đi vào phòng ngủ lấy ra một cái khăn lông trùm lên người Quan Tĩnh . Sau đó cô cầm một cái khăn nhỏ , nhẹ nhàng lau sạch những vết máu kia :”Quan Tĩnh , nói cho tớ biết , anh ta là ai ?!” Nếu như có thể , cô sẽ đi tìm tên đàn ông thối tha , hỏi rõ sự tình .

Quan Tĩnh cũng chỉ yên lặng , mím môi lại , nước mắt chảy ra nhiều hơn .

“Cậu hãy thôi đi , bỏ qua người đàn ông đó . Hãy nhớ , anh ta bỏ cậu , chính là mất mát lớn nhất trong cuộc đời anh ta , cậu nên vui mừng mới phải !” Nhìn những vết thâm tím trên người Quan Tĩnh , Vũ Nghê khuyên nhủ hết lời . Người đàn ông đó ~~ xứng đáng sao ?!

Nước mắt không ngừng chảy xuống , cô chỉ lẩm bẩm trong miệng :”Tại sao anh ta không thích tớ , tớ có chỗ nào không tốt ?! Vũ Nghê , tớ so với cậu , thật không bằng sao ?!” . Giọng nói ngày càng nghẹn ngào , cô khép chặt cặp mắt

Nhìn thấy Quan Tĩnh đau lòng , Vũ Nghê cũng không hiểu rõ lời nói ẩn ý đó , chỉ biết lặng lẽ an ủi :”Quan Tĩnh , cậu là một cô gái tốt . Tự tin , lạc quan , nhiệt tình , thử nghĩ đi , còn cô gái nào hơn cậu ?! Ở MBS không phải rất nhiều người ghen tị với cậu hay sao ?! Vì sao cậu lại lấy tớ so sánh ?!”

“Đúng vậy , tớ muốn so sánh với cậu , Vũ Nghê. . . . . .”

“So về cái gì ?! So sánh việc tớ đã kết hôn , hay việc tớ từng làm mẹ ?! Về chuyện tớ có một đứa con chết non , sau này không còn khả năng sinh sản ?! Chuyện tớ đã ly dị , bị chồng và mẹ ngược đãi. . . . . .” Nói tới chỗ này , trong đầu cô chợt hiện lên quá khứ đau buồn ——

Vũ Nghê tự giễu , cô lấy chính cảm nhận của bản thân mình nói ra , để cho bạn tốt bớt u sầu .

Trái tim cô lúc này chảy ra mềm tan , những giọt nước mắt đọng lại , đứa bé . . . . . . Nếu đứa bé còn sống , thì thật là tốt . Với năng lực và địa vị xã hội bây giờ , cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng

Nhưng là ——

Cô đủ tự tin để nói điều kiện cùng Lạc Ngạo Thực , nhưng không có khả năng thương thuyết với ông trời . Nhìn thấy bạn tốt khóc lóc , lại nghĩ tới chuyện xưa . Nước mắt không kiềm chế được , mà rơi xuống :”Quan Tĩnh , mỗi người đều có số mệnh khác nhau . Có hạnh phúc , thì lắm lúc phải đau buồn . Tớ tin là cuộc sống sau này của cậu sẽ trở nên tốt đẹp . . . . . .”

Quan tĩnh chớp mắt , giơ tay gạt đi nước mắt trên mặt Vũ Nghê :”Có lẽ. . . . . . có lẽ đứa con của cậu vẫn còn đó , chỉ là cậu không biết mà thôi !”

“Không thể , chính miệng bác sĩ đã nói , đứa bé là chết non . . . . . .”

“Đừng nên dễ dàng tin tưởng người khác , cho dù người đó có là bạn bè , hay người xa lạ !” Quan tĩnh ám chỉ một điều gì đó mập mờ , tự giễu cợt mình

Lời nói của cô khiến Vũ Nghê ngừng khóc , nắm chặt bàn tay bạn tốt :”Có phải cậu đang cố giấu điều gì ?! Cậu đang tính nói với tớ cái gì , đúng không ?!”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái , đôi mắt ngước lên trần nhà :”Tớ không biết gì cả , chẳng qua tớ có lời khuyên cho cậu mà thôi . . . . .”

Vũ Nghê thất vọng buông lỏng bàn tay Quan Tĩnh , chẳng qua chỉ là cô ấy quá đau buồn , nói điều vô nghĩa .

“Quan Tĩnh , tớ đỡ cậu đứng lên !”

“Ừ. . . . . .” Quan Tĩnh gật đầu , sau đó hoàn toàn dựa vào Vũ Nghê .

“Muốn tớ gọi bác sĩ đến không ?!” Vết thương này ~ rất nghiêm trọng.

“Không cần , cùng lắm ngày mai xin nghỉ thôi. . . . . . Tớ không muốn làm trò cười cho người khác . . . . . .”

“Vậy tớ giúp cậu bôi thuốc , cậu để nó ở đâu ?!”

Ngồi trên ghế sa lon , cô dường như không nghe thấy lời Vũ Nghê , cũng không có đáp trả

Nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh , Vũ Nghê phát hiện ra típ thuốc . Nhưng là trông nó đã cạn sạch , thuốc đã dùng hết rồi ư ?! Mới vài ngày trước , cô còn nhớ rõ , típ thuốc vẫn dư rất nhiều :”Quan Tĩnh , người đàn ông đó , rốt cuộc là ai ?!” Không phải cô muốn nhiều chuyện , chỉ là cô cảm giác được , người đàn ông kia , rất tàn nhẫn

“La. . à. . .” Cánh môi cô run lên , cơ hồ muốn nói ra . Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt soi mói kia , cuối cùng chỉ còn cách quay đầu đi

“Cậu nói tớ biết đi !” Vũ Nghê lớn tiếng hỏi tới , cô thật sự rất giận , nhất định phải giúp Quan Tĩnh làm chút gì đó !

“Vũ Nghê , tin tưởng tớ , người này cậu không nên biết”

Vũ Nghê nheo lại cặp mắt , lặp lại suy nghĩ của bạn tốt ‘không nên biết’ ?! Trong lòng cô chợt nhói lên , đột nhiên nghĩ tới một chuyện :”Quan Tĩnh , người này tớ cũng biết , đúng không ?!”

“Cậu đừng nghĩ bậy , không phải vậy !” Quan Tĩnh trả lời tương đối kích động.

Cô càng kích động , càng làm Vũ Nghê có thể xác định :”Quan Tĩnh , tớ đoán đúng rồi sao ?!”

Quan Tĩnh cúi gầm mặt , cô vẫn không trả lời

Chợt tiếng chìa khóa cửa vang lên . . . . . .

Tiếp đó là một giọng nói của người đàn ông :”Anh đã mua thêm thuốc rồi . Nói cho em biết , ngày mai đi làm bình thường , nếu em dám để cho cô ấy phát hiện , anh nhất định không bỏ qua. . . . . .”

Nhìn thấy Vũ Nghê trong phòng , thanh âm bỗng dưng ngưng bặt . . . . . .

Chọn tập
Bình luận
× sticky