Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 211: Phần thưởng là một nụ hôn

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Hửm , Tư Vũ . . . . . . Sao em lại ở đây ?!” Bùi Tạp Tư cả người trần trụi kinh ngạc mở mắt nhìn người bên cạnh

Một mái tóc đen dài bóng mượt xỏa lên một phần của chiếc chăn khiến cô càng thêm xinh đẹp , đôi mắt to tròn long lanh ngấn lệ , đáng yêu đến động lòng người

Cô không nói gì , tương đối yên lặng , cũng như không quan tâm , tỏ vẻ chấp nhận sự tình !

Trời ạ , anh thế mà lại đi tò te với một phụ nữ có chồng ?! Hơn nữa , con bé này còn là người đã lớn lên cùng anh , vả lại còn là em gái của bạn thân mình , tiêu anh rồi !

“Tư Vũ , vì sao em không ngăn anh ?! Chết tiệt , ngày hôm qua tại sao lại thế , chuyện gì cũng không nhớ nổi ?!” Anh dùng lực đập xuống sàn , cố gắng hồi tưởng tình cảnh tối qua .

Trở về phòng , anh liền đi vào phòng tắm , chuẩn bị mở nước nóng , sau đó lên mạng xem tình hình thị trường chứng khoán công ty bên Mỹ .

Nhưng mà sau khi tắm xong , chuyện gì về sau anh cũng không rõ !

Tư Vũ chớp chớp cặp mắt to tròn , không phát hiện được anh đang hối hận , thậm chí còn cười tươi với anh !

Anh ảo não nhìn cô , như là đang nói với bản thân mình :”Nếu như em là một người phụ nữ bình thường , anh sẽ sẵn sàng chịu hết trách nhiệm . Aida ~~ chuyện đã tới nước này , đương nhiên là lỗi tại anh !”

Biểu hiện của cô giống như một đứa con nít hiếu động , bàn tay trắng noãn chậm rãi sờ soạng lên ngực anh , đến mức tràn đầy mê hoặc .

Cảm giác trở nên thô sáp , trái tim lại hơi tê dại , ma lực cọ xát biến thành xúc cảm thú vị !

“Em có biết là biểu hiện bây giờ của em đang dụ dỗ anh không ?!” Bùi tạp Tư cười khổ . Bởi vì mỗi một động tác của cô lại làm chỗ kín của anh lần nữa sôi trào , cương cứng phát nổ ~ Tất cả sức lực của cô đều dồn vào một điểm , dịu dàng mân mê , cọ xát , cẩn thận liếm chân anh .

Bùi Tạp Tư nín thở , thân thể run run :”Tư Vũ , đừng làm rộn , nếu không em tự gánh lấy hậu quả !”

“Anh . . . . . . anh trai . . . . . .” Cô liên tục nũng nịu hai tiếng.

“Tư Vũ , trời sinh em ra đúng là một tiểu yêu tinh !” Anh thô lỗ nói , lần nữa lật người , đè cô xuống phía bên dưới , chuẩn bị động tác trừng phạt , khống chế người con gái này !

“Anh trai . . . . . .” Không biết sợ là gì , thậm chí cô còn nhận lầm người , hưng phấn mè nheo

Khoái cảm đạt đến mức giới hạn , ‘chỗ kín’ của anh chuẩn bị áp sát miệng cô , anh vẫn tức giận quát nhẹ :”Xin em đấy , đừng gọi anh bằng giọng điệu đáng yêu như thế , làm vậy anh chẳng thể nào xuống tay được . . . . . .” Cảm giác như hành động của mình là loạn luân , nhưng mà không thể kìm chế , bởi vì thân dưới như muốn nổ tung ~~

Một âm thanh khô khốc vang lên , Bùi Tạp Tư chậm rãi đưa vật cứng rắn vào miệng Tư Vũ

Như là nghe hiểu lời anh , Tư Vũ không hề gọi ‘anh trai’ nữa , ngược lại biến thành âm thanh rên rỉ , hấp dẫn xuyên thấu bên tai người kia !

——

Sau màn ân ái kịch liệt nóng bỏng , Bùi Tạp Tư lơ đãng nhìn tới đồng hồ báo thức ở trên đầu giường . Bây giờ đã ‘bốn giờ’ sáng , ừ , lần này xong chuyện , anh phải lén mang Tư Vũ trở về phòng mới được ——

Thật phiền phức , có lẽ đây là lần đầu anh đi ân ái với người có chồng , nhưng mà nghĩ lại , cơ thể cô ấy thật sự quyến rũ , đường cong cao thấp mỗi chỗ trên người đều tỏ ra nhạy cảm ——

Mặc dù Tư Vũ mắc chứng tự kỷ , nhưng mà trong lòng không hề che giấu bất cứ cảm xúc nào , hoàn toàn làm theo bản năng con tim mách bảo , tự giác ôm cổ , hôn môi của anh , thu hẹp hai chân , kẹp chặt ‘chỗ kín’ !

****************************

Mặt khác ở nhà trọ kia , có hai người nào đó suốt đêm thân mật , rốt cuộc đến tờ mờ sáng mới quay trở về !

Khi gần tới cửa nhà chính , Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve gò má của Vũ Nghê :”Thật oan uất cho em !” Chuyện Tư Vũ tát cô , anh đã mở miệng xin lỗi rất nhiều lần .

“Đừng nên nói vậy , Tư Vũ là người bệnh , em không muốn so đo đâu !” Vũ Nghê trấn an cười .

“Tốt , bên ngoài trời lạnh lắm , chúng ta vào nhà đi !”

Hai người vội vội vàng vàng đi vào trong nhà , trở về phòng , thay quần áo mới

Đi qua gian phòng của Tư Vũ , Lạc Ngạo khều cô một cái

Cô hiểu ý anh , là anh muốn cô xem thử tình hình Tư Vũ , coi đã yên ổn hay chưa ——

Khi Vũ Nghê mở cửa phòng ra thì thấy Tư Vũ nhắm chặt hai mắt , xem ra là ngủ rất ngon.

Vũ Nghê quay sang Lạc Ngạo Thực thủ thế ‘OK’ , sau đó hai người khoái trá trở về phòng . Hì hì , lần này bọn họ qua đêm chỗ khác , không ngủ ở nhà mà vẫn không hề xảy ra chuyện gì , coi như thu hoạch được thành công lớn ——

Mấy ngày sau ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lạc thị

“Anh cũng không biết con của Tư Vũ là trai hay gái sao ?!” Nghe xong lời nói của Lạc Ngạo Thực , trong lòng Vũ Nghê không kìm được tỏ vẻ buồn thay .

Gần đây không cần phỏng vấn , buổi tối lại không có việc , cho nên anh đã đề nghị cô vào phòng của anh , lát nữa cùng nhau về nhà !

Mới vừa đi vào , ngồi chơi chưa được bao lâu , đã nghe anh nói điện thoại với người nào đó , mà còn liên quan đến việc đứa trẻ !

Ít nhất cô sinh đứa con này vì người đàn ông mình yêu , thằng bé cũng không bị vứt bỏ , hiện tại còn được sống cùng với cha mẹ của mình , mặc cho trời có rét lạnh , trong lòng thằng bé vẫn ấm áp hạnh phúc ! Nếu so sánh với chuyện của Tư Vũ thì cô vẫn tốt hơn nhiều ,

“Ừ . Chỉ biết là Tư Vũ có con , anh vẫn đang điều tra tin tức về đứa nhỏ . Cuộc tìm kiếm này , như là mò kim đáy biển !” Lạc Ngạo Thực thở dài , bất đắc dĩ xúc động !

“Trên người của đứa bé kia có ký hiệu nào không ?!” Vũ Nghê thuận miệng hỏi . Cô có thể hiểu rõ tâm trạng của người làm mẹ , mặc dù đứa nhỏ kia là vết nhơ bởi sự hãm hiếp , nhưng mà nói thế nào thì cũng là con của Tư Vũ , đã mang nặng đẻ đau để sinh ra nó , làm sao lại không có tình cảm được chứ !

“Anh cũng không biết . Mà thôi , không bàn chuyện đó nữa , nói chuyện của em đi . Khi nãy trưởng đài có gọi điện thoại cho anh , bảo rằng đợt này em sẽ không ra ứng cử chức vụ trưởng nhóm ?!”

Vũ Nghê gật đầu , sau đó thản nhiên mỉm cười

“Tại sao ?! Không phải là em rất thích vị trí đó ?!” Anh thật sự muốn biết rõ nguyên nhân , lý do nào khiến cô bỏ hẳn công việc yêu thích ?!

“Bởi vì em muốn dành nhiều thời gian chăm sóc các con , mấy ngày gần đây khi em về nhà , bọn nhỏ đều đã đi ngủ , quá ít cơ hội để nói chuyện !” Mặc dù công việc rất quan trọng , nhưng đối với cô , con mình vẫn là number one .

Cớ gì cô phải cố gắng công tác , bỏ lỡ thời gian vui đùa cùng con ?!

“Không hối hận ?!”

“Em luôn có cảm giác đây là quyết định sáng suốt nhất từ trước đến giờ . . . . . .”

Lạc Ngạo Thực ngắt chóp mũi của Vũ Nghê , khen ngợi nói :”Ừ , anh rất vui vì em đã quyết định như thế , vô cùng sáng suốt . Chắc là em không biết có bao nhiêu đàn ông trong công ty này luôn có tư tưởng bỉ ổi với em đâu nhỉ ?!”

Vũ Nghê cau mũi một cái , nghe thế nào từ trong miệng anh ta cũng biến thành giọng điệu độc ác :”Anh dùng từ ‘tình nhân trong mộng’ có được hay không , như vậy sẽ dễ nghe hơn !”

“Bất kể là cái gì cũng được , tóm lại quyết định này của em vô cùng đúng đắn . . . . . .” Nói xong , Lạc Ngạo Thực bẹo má Vũ Nghê , sờ lên đôi môi đỏ mọng .

Đừng á , gần đây cô chịu không nổi mấy hành động bất chợt của anh , vội vàng tìm chủ đề khác , xua tan sự chú ý của người nào đó :”Mà anh có phát hiện gì lạ không , dạo này Tư Vũ dường như có chút thay đổi . . . . . .”

“Vậy à ?!” Anh tiếp tục hạ thấp thân thể , chuẩn bị áp sát môi cô . Biểu hiện của cô ngày càng ngoan ngoãn , nhất định phải thưởng một cái . Về phần những người không có liên quan , anh thật không muốn nhắc tới .

Vũ Nghê lắc đầu tránh né :”Đúng vậy , chẳng lẽ anh không phát hiện ?! Mấy ngày gần đây cô ấy không còn gõ cửa buổi tối . . . . . .”

“Ừ , anh biết rồi !” Anh bắt đầu khẽ chạm môi cô , bàn tay từ từ di chuyển lên thân thể kia .

“Đừng . . . . . . Em rất mệt mỏi , em muốn nghỉ ngơi . . . . . .”

“Công việc mệt ?!” Một bên anh hôn , vừa nói .

“Ừ thì , buổi tối có người không chịu cho em nghỉ ngơi !” Cô tức giận chu môi , tại ai mà cô ngủ không ngon đây ?!

“Ha ha. . . . . .” Anh càng cao hứng bật cười . “Yên tâm , anh chỉ là muốn thưởng cho em một nụ hôn !”

**************************

Quả thật giờ đây Tư Vũ không còn quan tâm đến Lạc Ngạo Thực , trong đầu của cô bây giờ tràn ngập hình ảnh của Bùi Tạp Tư .

“Tư Vũ , vì sao em lại theo anh tới đây ?!” Bùi Tạp Tư dừng xe ở một khách sạn , chuẩn bị xuống xe , ánh mắt chợt thấy bóng dáng quen thuộc .

Thiếu chút nữa là anh bị cô dọa đứng hình , phải công nhận cô đeo bám anh như quỷ ám !

Khi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ , tiếng thở dốc hoảng sợ dần biến thành ổn định .

Tư Vũ mở to hai mắt , xem như là trả lời anh .

“Em lên xe lúc nào thế ?!”

Thật ra thì trước khi anh rời khỏi nhà , cô đã nhanh chóng chạy vào núp ở trong xe rồi . Có điều chờ đợi lâu quá , đến khi thiếp đi tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây !

“Chậc , anh lại quên mất em không nói chuyện . . . . . .” Bùi Tạp Tư xoay người , sau đó ra lệnh :”Tư Vũ , nghe lời anh , bây giờ anh phải đi gặp đối tác làm ăn , em hãy ngoan ngoãn ngồi ở trong xe , có được hay không ?!”

Tư Vũ dịu dàng chớp mắt !

“Ừ , ngoan lắm . Chờ anh bàn xong công việc , sẽ dẫn em đi mua đậu hũ thúi !” Sau khi dặn dò cẩn thận , xuống xe , đóng cửa , khóa thật kỹ .

Mới vừa đi được vài bước , trong lòng bắt đầu khó chịu , dừng lại , suy nghĩ . Shit , người ta đáng thương như vậy , mày lại ác độc vứt bỏ người ta .

Chợt anh đi tới bên xe , mở cửa , chồm người vào .

Tư Vũ tựa như một con chó con bị giam trong chiếc lồng , mặt ngó người trước mặt , đáng thương nhìn .

Trái tim anh bỗng vỡ vụn , như bị tảng đá băng thạch rớt xuống trúng đầu , đau lòng , có chút khó khăn nói :”Thôi được rồi , cùng anh đi vào khách sạn , nhớ , phải giả làm thư ký của anh !”

Anh ngang ngược nắm cổ tay cô , sau đó kéo ra khỏi xe .

“Anh trai . . . . . .” Tư Vũ vui mừng mỉm cười , đuôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm .

“Không thể gọi bằng ‘anh trai’ , gọi anh là ‘tổng giám đốc’ !” Đi bàn chuyện làm ăn , mà bị thư ký gọi bằng ‘anh trai’ , có vẻ quá dở hơi , hơn nữa cũng phá hủy hình tượng của mình

Tư Vũ bối rối hiểu được cách xưng hô này , nhưng mà không nghĩ tới sẽ phát âm thế nào . Tuy nhiên trong lòng cô rất vui vẻ , bởi vì anh không nỡ bỏ rơi cô ——

Chọn tập
Bình luận
× sticky