Sau khi chạy nước rút , Lạc Ngạo Thực bắt đầu ngừng động tác , cuối cùng phóng bừa chất dịch nóng bỏng vào trong cơ thể Vũ Nghê ——
Vệ sinh sạch sẽ cho cả hai , hắn mới chủ động khóa kéo quần lên , ngồi lại vị trí của mình . Liếc mắt nhìn thấy cô nằm yên bất động , Lạc Ngạo Thực quay người về phía kế bên , châm chọc nói :”Không còn hơi sức rồi sao ?!”
Vũ Nghê vẫn không nhúc nhích , chỉ nghe được tiếng cô hít thở
Chợt nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Thực trở nên cứng đờ :”Vũ Nghê !” . Bàn tay to của hắn đụng phải mắt cá chân Vũ Nghê , chân mày đột nhiên chau lại . Chết tiệt , cô ấy nóng rần
“Vũ Nghê , tỉnh lại . Anh bảo tỉnh lại !” Hắn đẩy nhẹ thân thể cô , hai mắt cô vẫn nhắm nghiền .
Lạc Ngạo Thực vội vàng đạp chân ga , tiến về phía bệnh viện gần đó ——
Sau khi chẩn đoán , bác sĩ bảo là do cô nhiễm lạnh cấp tính , dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng . Vũ Nghê được tiêm thuốc hạ sốt , cuối cùng cũng tỉnh lại , lúc đấy đã mười giờ đêm
Khi cô tỉnh lại , hắn tức giận nhìn chằm chằm vào hai gò má phiếm hồng kia , nhịn không được mà quát :”Em nóng như thế , chẳng lẽ không biết ?! Tại sao không nói , chẳng phải em không muốn anh chạm vào ?! Hay em quá hài lòng với chuyện đó ?!”
Đúng là lúc đó hắn quá phấn khích , căn bản không chú ý tới cô . Đến khi cô suy yếu , hắn còn tưởng rằng cô đã khuất phục dưới thân thể mình .
“Lạc Ngạo Thực , lời này anh còn dám nói ra ?! Rõ ràng anh ép buộc em !” Vũ Nghê không tin vào tai mình , quả thật cô chưa từng thấy ai không nói lý lẽ như vậy . “Anh ra ngoài ngay , em không muốn gặp anh !” Cô chỉ tay ra cửa phòng , lớn tiếng hô to .
“Đến bệnh mà cũng chẳng biết , anh nói không đúng sao ?!” Hắn tiếp tục trách móc
“Chuyện của em , không cần anh quan tâm . Anh đi ra , đi ra !”
“Trong bệnh viện không được tranh cãi , hai nguời sẽ làm ảnh hưởng đến phòng bệnh khác !” Cửa phòng chợt mở ra , y tá chậm rãi đi vào
Phòng bệnh đột nhiên im lặng , đợi khi y tá rời đi , cô mới chủ động cầm kim tiêm rút ra , một dòng máu đỏ lập tức chảy xuống , rơi trên giường đơn.
Hình ảnh ngang buớng đập vào mắt , khiến Lạc Ngạo Thực nhíu mày , tròng mắt mang vẻ khiếp sợ.
“Phó Vũ Nghê. . . . . . Em điên rồi !” Động tác của cô quá nhanh , làm hắn không kịp phản ứng .
Vũ Nghê mang giày vào , trợn to mắt nói :”Anh ngạc nhiên gì chứ , chuyện cũng không to tát ! Chỉ có chút xíu vết thương thế này , mà cũng khiến anh phải giật mình , đúng là kỳ lạ ! Được rồi , nếu như anh thích , em nhường phòng bệnh này cho anh !”
Nói xong , Vũ Nghê xoay người chuẩn bị rời đi.
“Phó Vũ Nghê , em biết mình đang làm gì không ?! Bản thân em đang sốt 39 độ , đến giờ vẫn chưa hạ sốt !” Lạc Ngạo Thực kéo cánh tay Vũ Nghê , tức giận quát.
“Em bây giờ đã tỉnh , cũng không có chuyện gì rồi . Hiện tượng phát sốt đồng thời cũng sẽ giết chết rất nhiều tế bào ung thư , việc này có lợi cho sức khỏe , có gì phải sợ !” Gương mặt ửng đỏ vô tư tươi cười
Thấy bộ dáng của cô , hắn chỉ muốn xé nát nụ cười kia . Lạc Ngạo Thực dùng lực dắt tay Vũ Nghê , cưỡng bách cô trở lại giường bệnh :”Trở lại cho anh , tiêm xong mới về !”
Vũ Nghê tức giận ngồi trên giường bệnh , bao nhiêu kìm nén từ sáng đến tối đều bộc phát ra :”Lạc Ngạo Thực , anh nghĩ mình trở thành gà mẹ sao ?! Anh vụng về lo lắng cho em , làm em cảm thấy vô lý , lại càng ghê tởm. . . . . .” . Vũ Nghê nhìn vào ánh mắt nóng giận của hắn , lạnh lùng nhạo báng , cô hời hợt nói :”Thời điểm em cần người chăm sóc , cần nhất một bàn tay , muốn tìm kiếm sự quan tâm , cuối cùng tự mình gắng gượng . . . . . . Bây giờ chỉ một chuyện nhỏ , lại ép buộc em này nọ , thật là ra vẻ kiểu cách . Lạc Ngạo Thực , có một câu anh từng nói —— Em thấp hèn . Nếu đã thấp hèn , thì không thể tương xứng với những thứ mình có trong tay . Mà cái bệnh viện xa xỉ này , thật sự chẳng hợp với nguời như em !”
Lạc Ngạo Thực chăm chú nhìn người phụ nữ bướng bỉnh truớc mặt , trong lòng của hắn nhói đau , hắn hiểu được cô muốn nói gì !
Nói tới chỗ này , cặp mắt của cô trở nên ngấn lệ , chóp mũi cũng ửng đỏ lên , khóe miệng ‘thờ ơ’ nói ra cảm nghĩ nhiều năm :”Trải qua bao nhiêu chuyện , em vẫn đủ mạnh mẽ , không cần bất kỳ ai phải giúp đỡ , kể cả nguời đó là anh !”
Lời nói hời hợt vô tình nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của hắn , xóa tan tất cả tức giận và bất mãn . Sau nhiều năm rồi , cuối cùng Lạc Ngạo Thực cũng mở miệng nói :”Xin lỗi , khi đó là anh bỏ bê em , là anh không chăm sóc tốt cho em !”
“Em bây giờ rất tốt , sao phải nói xin lỗi ?! Thôi , em phải đi đây !” Vũ Nghê đẩy hắn ra , buớc xuống giường
“Anh tiễn em về !” Lạc Ngạo Thực đi theo phía sau cô nói
“Không cần , em sẽ gọi taxi !” Cô vừa đi vừa nói , cũng không quay lưng lại
Lạc Ngạo Thực cứng đầu , đi với theo sau :”Anh chỉ là muốn nhắc nhở em , em không có mặc quần lót . Đi taxi , thật không an toàn . . . . . .” (Mịa ơi , thỏa mãn xong , đưa người ta tới bệnh viện , mà không mặc cho nguời ta >.