Vũ Nghê tự giễu sờ sờ hoa tai kiểu dáng cánh hoa hồng trên lỗ tai . Trở lại phòng làm việc , cô vội vàng mở ra những tờ giấy a4 kia , chuẩn bị sửa lại
“Vũ Nghê , bài phỏng vấn cầm về rồi sao ?!” Chủ nhiệm tới dò hỏi
“Chủ nhiệm , Tôi còn phải biên tập lại , sau đó mới đem nộp lên !”
Chủ nhiệm hứng thú nói :”Để tôi xem trước một lát , cô sửa sau cũng được !”
“. . . . . .” Vũ Nghê không có đáp
Chủ nhiệm nhanh tay lẹ mắt cầm xấp tài liệu đặt trên bàn , thuận miệng hỏi :”Đây chính là bài viết về Lạc Ngạo Thực ?!”
“Đúng vậy. . . . . . chủ nhiệm !”
“Tôi nhìn thử một lát nhé !” Chủ nhiệm đẩy đẩy cái kính trên mũi
Vũ Nghê hơi có chút khẩn trương , bởi vì cô cũng chưa có xem qua , đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng , giống như đang gặp phải một sai lầm lớn
Chủ nhiệm nhìn xong một tờ , nụ cười trên mặt biến mất , nhanh chóng mở ra tờ thứ hai , tờ thứ ba , cho đến tờ thứ 4 ….v…vv…v
Sắc mặt chủ nhiệm ngày càng kém. . . . . .
“Chủ nhiệm , có vấn đề gì sao ?!” Vũ Nghê cảm thấy không ổn
“Vấn đề ?! Trong bài viết có vấn đề , nhất định phải chỉnh sửa lại !” Chủ nhiệm nghiêm mặt nói , sau đó đem bài phỏng vấn ném trên mặt bàn “Cô xem đi sẽ rõ , xem xong thì đến tìm tôi !”
Bị một đống chuyện làm cho choáng váng đầu óc , động tác của Vũ Nghê có phần chậm lại
“Chị Phó , em gái tôi mới mở quán cafe ở tầng trệt , chị nếm thử một chút nha !” Diêu Hân ngây thơ cười , sau đó đem cà phê để lên bàn , đồng thời giả vở làm trượt tách cafe , chất lỏng trong tách vô tình vẩy lên bài viết
“Aida , thật xin lỗi . Đây chính là bài phỏng vấn quan trọng về Lạc Ngạo Thực , tôi thật sơ ý quá” Diêu Hân cầm bài viết lên , đem chất lỏng phủi phủi cho bê bết hơn . ” A , không xong rồi , cái gì cũng ướt hết trơn !”
“Cô đừng đụng vào , để tôi tự xử lý !” Vũ Nghê hướng phía Diêu Hân yêu cầu trả lại bài viết . Lúc nãy sắc mặt của chủ nhiệm có vẻ lạ , nhất định cô phải sửa lại gấp rút !
Diêu Hân nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn , chợt thở phào một hơi , lớn tiếng nói :”Oh , đây chẳng lẽ là bài phỏng vấn ư ?!”
Trong lòng Vũ Nghê bồn chồn , còn chưa hiểu rõ chuyện gì !
“Cô bé lọ lem , bạch Tuyết và bảy chú lùn , cô bé bán diêm . Diêu hân cố ý la to . “Chị Phó , thì ra tính chị trẻ con như vậy , lại đi thích những thứ truyện cổ tích này nha . Ha ha , xem ra chúng ta có cùng sở thích rồi đó”
Đồng nghiệp chung quanh rối rít hướng về phía Vũ Nghê
Mới vừa rồi gương mặt chủ nhiệm tối sầm lại , mọi người cũng còn chưa hiểu tại sao . Nhưng mà nghe được Diêu Hân nói thế , bây giờ mới hiểu chủ nhiệm đang tức giận cái gì
“Đưa cho tôi !” Vũ Nghê nhanh chóng đoạt lấy một chục tờ giấy A4 , khi nhìn kỹ trên đó , khuôn mặt cô chợt đỏ bừng lên , nhịp tim vì thế mà tăng nhanh
Diêu Hân không có nói láo , thật sự là truyện cổ tích ! Đột nhiên trong tâm trí cô lóe lên khuôn mặt đáng ghét kia , vốn là không muốn để hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình , nhưng trái tim cô không ngừng nguyền rủa hắn ta
Khốn kiếp hắn quả thực quá nham hiểm , dám âm mưu hại mình !
“Chị Phó , đã xảy ra chuyện gì sao ?! Sắc mặt của chị rất kém , là do bản thảo có vấn đề ?!” Diêu Hân giả bộ quan tâm , kì thực là đang trả thù , cố ý khiến Vũ Nghê càng thêm mất mặt !
Vũ Nghê hiểu biết rõ ý đồ của Diêu Hân , chỉ là bây giờ không có thời gian so đo với cô ta “Nếu như cô thích , thì hãy lấy những thứ này đem về nhà xem đi . Có khi nó lại gợi nhớ về kỷ niệm tuổi thơ , cái thời điểm bé nhỏ ngây thơ và thiện lương !” Vũ Nghê đem vật trong tay , nhét vào trong người Diêu Hân
Diêu Hân cầm một đống giấy , còn chưa kịp hiểu nguyên nhân , nhìn chằm chằm bóng lưng của Vũ Nghê “Chờ , chờ đã chị Phó , tôi cần gì những thứ này chứ ?! So với chuyện chị làm với tôi , thì điều này đúng là khôi hài nhất từ trước đến giờ đó . Ha ha , cuối cùng chị cũng có ngày hôm nay !” Câu nói kế tiếp , cô chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm . Nhìn Phó Vũ Nghê bị mất mặt , cô thật sự rất vui vẻ nha !
*********************************************************
Tút tút tút ——
Chuông điện thoại vang lên , cắt đứt công việc của Lạc Ngạo Thực “Tổng giám đốc , là điện thoại của nữ phát thanh MBS , ngài có muốn nhận không ?!” Thư ký dịu dàng hỏi
Lạc Ngạo Thực không nhịn được nâng lên khóe môi khẽ cười , cô phát hiện thật sự quá muộn đi . “Tôi nhận !”
Vài giây sau điện thoại được chuyển đến . Nghe rõ đầu dây bên kia có vài âm thanh đùng đùng “Lạc Ngạo Thực , anh là tên khốn kiếp , dám lừa gạt tôi ——”
Nụ cười trên mặt của Lạc Ngạo Thực gia tăng mấy phần , nhưng vẫn giả vờ không biết :”Tại sao lại tức giận , đã xảy ra chuyện gì ?!”
“Anh đừng giả bộ , tài liệu đâu ?!”
“Ha ha , khốn kiếp , giả bộ ?! Đây là cách nói chuyện của chủ trì đài MBS ư ?! Hay lại có người giả mạo đây ?!” Lạc Ngạo Thực ngồi trên ghế ra vẻ trêu chọc , một tay vừa cầm điện thoại vừa nhẹ nhàng búng trên mặt bàn , tạo ra thanh âm sắc nét
“Tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện cười , anh cứ đem tư liệu tôi cần , fax qua là được !” Vũ Nghê hoàn toàn ra lệnh
“Oh , anh nghĩ rằng anh đã cung cấp cho em một thứ rất quan trọng rồi , em còn muốn cái gì nữa ?!”
“Quan trọng ?! tôi không cần truyện cổ tích , mấy thứ đó anh giữ cho con của anh mà xem , cái tôi cần là tin tức của Lạc thị” Vũ Nghê đứng trên sân thượng la to , vứt bỏ hình ảnh thanh lịch sang một bên , cô chỉ có thể phát tiết ở đây mà thôi
Lạc Ngạo Thực đem ống nghe để thật xa , cho đến khi cô quát tháo xong , hắn mới để sát lại lỗ tai :”Vũ Nghê , anh nghĩ là em có chút nhầm lẫn ở đây . Tư liệu mà anh muốn đưa , chính là truyện cổ tích” (LNT bây giờ đã lợi hại hơn xưa kaka)
“. . . . . .” Vũ Nghê trầm mặc mấy giây , cô biết ngay con người của hắn , làm sao hắn có thể đem tư liệu cho mình chứ . “Anh nói đi , phải làm sao thì anh mới đem tư liệu đưa tôi ?!”
Lạc Ngạo Thực vô cùng nghiêm túc “Bất quá lần này em dành chút thời gian , trở lại đây một chuyến , chúng ta sẽ làm lại một cuộc phỏng vấn thật sự !”
“Có quỷ mới tin lời anh !” Vũ Nghê đè thấp thanh âm , tức giận không ngừng “Tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội để khi dễ tôi lần nữa !”
“Khi dễ ?!” Lạc Ngạo Thực nhíu chân mày lên “Em biết rõ là anh không có khi dễ em , em phải là người hiểu rõ nhất !”
“Anh câm miệng đi . Hiện tại tôi không muốn cùng anh nói đến đề tài này ! Cái tôi muốn là phần tài liệu kia !”
“Nếu thế thì thôi vậy . Anh đành phải tiếp nhận đài truyền hình khác phỏng vấn . Anh bây giờ đang có việc gấp , cho nên , anh gác máy đây !”
“Đợi chút , anh không thể như vậy mà không giữ lời !”
“Không thành vấn đề . Em là vợ trước của anh , đương nhiên anh có thể sắp xếp thời gian gặp em một ngày , có thể tiếp nhận quý đài phỏng vấn . Còn không thì thôi , miễn bàn . Anh chỉ nói được đến đây , giờ anh có việc gấp , hẹn gặp lại !”
“Bíp ppp ——”
Nhìn điện thoại bị cắt đứt giữa chừng , Vũ Nghê thật muốn cầm lấy điện thoại đi gõ vào đầu người khác cho hả giận ——
Mặc kệ , dù có thế nào thì cô cũng không muốn liên lạc với hắn !