Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 453: Rất khó làm cho người khác “bình tĩnh” được

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Anh dám đùa cợt em à, anh thật là to gan!” Vũ Nghê nheo lại ánh mắt, bắt được cánh tay chồng mình. Bày ra bộ mặt “gan anh to bằng trời mới dám chọc em”.

“Ha ha….” Lạc Ngạo Kiệt cẩn thận ôm Vũ Nghê trong lòng, lắc lắc đầu. “Lá gan của anh không có lớn nha, chỉ là anh cảm thấy được rất nở mày nở mặt, tâm trạng rất là đắc ý thôi mà.” Trước đây khi vợ anh còn bé như thế đã “thầm thương trộm nhớ” anh rồi, đã thế càng ngày càng yêu anh, chỉ nhiêu đó thôi thì sao anh không thể đắc ý vênh váo lên được?”

“Ha ha…!” Vũ Nghê nở nụ cười ngọt ngào, dựa hẳn vào lòng ngực của anh. Giọng nói dịu dàng cất lên. “ Lúc đó e chỉ nghĩ rằng ông Trời thấy em rất đáng thương nha, không ai yêu, không ai thích em cả, mới sắp xếp mang anh đến cho em. Nhưng thời gian ngọt ngào quá ngắn ngủi….nếu như thời gian lúc đó có thể vĩnh viễn đừng trôi qua thì thật tốt. Em sẽ không cảm thấy cô độc rồi!”

Nghĩ đến thời gian trước kia, trong mắt Vũ Nghê lại nhịn không được chảy xuống hai dòng nước mắt. Mẹ của cô, em gái của cô đến bây giờ vẫn bặt vô âm tính. Mà cô lại đang ở nơi đây, nếu họ muốn tìm cô, nhất định có thể tìm được sao?

Hiện tại cuối cùng họ sống tốt hay không? Mẹ vì chuyện gì mà trở nên nhẫn tâm như thế, vẫn không đến tìm cô sao.

Nhìn thấy vẻ mặt vợ mình sầu não, cho dù cô không nói anh cũng biết cô đang nghĩ đến chuyện gì. Nhưng chuyện này thật sự lạ lung, anh đã cho người điều tra bọn họ. Nhưng em gái Vũ Nghê quả thật có đến Mỹ nhưng không phải đã đi lâu rồi, cũng không phải đi theo mẹ mà sau khi học xong trung học cô ấy mới đi Mỹ.

Trong khi đó bà Hòang Mai cũng chính là mẹ của Vũ Nghê thì không hề xuất ngọai.

Bà ta không hề rời khỏi đất nước nhưng cũng không trở về thăm Vũ Nghê, vì nguyên nhân gì? Không lẽ bị người khác uy hiếp? hay như thế nào?

Anh đã nhờ người tìm kiếm mẹ vợ rất lâu rồi, nhưng thật sự không tìm thấy! một người phải có nhu cầu sinh họat trong cuộc sống, như thế nào cũng phải ra ngòai xã hội, đi làm, mua sắm, chi – thu tiền…. ấy vậy mà bất kể chi tiết nào cũng không có.

Thật là kỳ lạ!

“Em muốn khỏang thời gian đó dừng lại sao? Anh thì lại không muốn nó dừng lại.” Lạc Ngạo Kiệt nhăn lại chiếc mũi, bày ra bộ dáng không thích.

“Vì sa?” Vũ Nghê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong ngực chồng lên, nhìn anh không hiểu rõ.

Lạc Ngạo Kiệt nhướng đôi chân mày, cực kỳ tự nhiên nói. “Bởi vì thời điểm đó không có nhiều sự kiện hấp dẫn khiến anh lưu luyến.”

“Vậy là trong thời điểm đó em không hòan tòan hấp dẫn anh sao?” trong lòng Vũ Nghê nổi lên một sự mất mác. Tuy hiện giờ anh ấy cực yêu mình, cực thích mình nhưng mà nghĩ cho cùng anh ấy cũng không có “nhất kiến chung tình” (một lòng một dạ) đối với mình. Nghĩ đến đây cô cảm thấy ấm ức và khổ sở. Phải biết một điều rằng lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh thì cô đã bị trúng “tiếng sét ái tình” mất rồi.

Lạc Ngạo Kiệt nâng khuôn mặt vợ lên, nhẹ nhàng vuốt chiếc cằm xinh xắn của cô.” À! Thời điểm đó có người phụ nữ khác đã hấp dẫn anh hơn.”

Nháy mắt, trong ánh mắt Vũ Nghê mất đi tia sáng, cơ thể cô cũng dần mất đi tâm trạng phấn khởi, sự hung hãng, ương ngạnh cũng từ từ rời bỏ. Cô khẩn trương vương tay ra, khẽ vuốt trên ngón tay anh. “Thời điểm đó có chuyện hấp dẫn anh sao, có phải anh cũng đã từng có một mối tình “khắc cốt ghi tâm” đúng không?”

Xem bộ dạng cực kỳ “quan trọng” của vợ, Lạc Ngạo Kiệt liền nghĩ muốn trêu chọc cô, vì gần đây anh luôn bị cô bắt nạt nên muốn trả thù cô. “Chuyện là như thế này, mối tình đầu không phải là mốt tình “khắc cốt ghi tâm” sao?”

“Là cô giáo đó sao?” Vũ Nghê mở to hai mắt hỏi chồng, anh đã từng nói qua, lần đầu tiên của anh là dành cho một giáo viên.

Cô nhớ rõ mà chính bản thân anh cũng không nhớ rõ rang, phải sau một phút mới hồi phục lại tinh thần, hiểu rõ ý của cô. “À..không phải, mối tình đầu của anh không phải là cô giáo đó đâu, với lại cô ấy lúc đó cũng gần năm mươi rồi, sao anh lại lưu luyến cho được.”

“Vậy thì đó là ai….” Vũ Nghê cực kỳ quan tâm hỏi, tựa như hôm nay nếu không hỏi rõ rang thì cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho anh.

“Ai là ai chứ!” đôi tay to lớn của anh đã bắt đầu vuốt ve ngực của Vũ Nghê, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn. Bởi vì tất cả tế bào não của anh đều đã bị đánh gục, chậc…chậc…, bởi vì cô đang mang thai nên hiện giờ bộ ngực so với trước còn lớn hơn nữa rồi. Phải biết rằng, khi cô chưa mang thai, cũng đã hấp dẫn rồi thế mà hiện giờ vòng một lại to hơn trước quả thật là có thể khiến cho đàn ông không thể khống chế được …..nha. Phải biết rằng, mỗi ngày đối mặt với “nó” mà chỉ được xem chứ không được mò mẫn vợ mình thì đối với đàn ông mà nói đó chính là sự tình tàn nhẫn nhất.

Tình trạng này kéo dài đã lâu rồi, không biết phải chịu đựng thêm bao lâu nữa đây.

Đang miên man suy nghĩ, hai tay anh theo bản năng đã cởi hai nút áo của cô làm lộ ra đôi gò bồng đảo cao cao đang nhô lên. Anh yêu thích dò xét vào bên trong, tay bắt đầu họat động. Đầu óc đã bắt đầu “nát thành tương”, chính vợ mình vừa mới hỏi vấn đề gì đã quên sạch đi rồi.

Tối nay anh đã thừa nhận ngay từ đầu cô đã không hấp dẫn anh, thế mà bây giờ lại dám mò mẫn cô? Tên đàn ông này vẫn không thể vứt bỏ được bản tính ôn nhu nhưng vẫn cực kỳ tàn nhẫn. Cô nhịn xuống sự đau xót trong lòng, nhắc nhở anh “Mối tình đầu của anh, là người phụ nữ có thể hấp dẫn anh đúng không? Anh không phải nói khi em mười hai tuổi, một điểm cũng không khiến anh lưu luyến sao?”

“Ha ha…” Lạc Ngạo Kiệt cuối cùng cũng nhớ tới trọng điểm, dở khóc dở cười tiếp tục đùa nghịch hai nhũ hoa trên ngực cô. “Cả đời này của anh chỉ có em mới khiến anh “khắc cốt ghi tâm” thôi…”

“Lừa gạt, anh đối với em không hề có “nhất kiến chung tình”….chỉ khi nào có “nhất kiến chung tình” thì mới có thể khắc cốt ghi tâm!” Vũ Nghê cãi lý lại.

Lạc Ngạo Kiệt tiến sát vào gương mặt vợ, cắn nhẹ lên chiếc mũi cùng đôi môi đỏ mọng của cô để trả thù. “Này, cô gái này cũng thật là bá đạo nha. Lúc đấy em bất quá cũng chỉ là một cô nhóc khô khốc thôi, em nghĩ em có thể khiến cho người đàn ông trưởng này hấp dẫn sao? Nói thật, thời điểm đó anh không có khẩu vị tốt như vậy đâu!” nói tới đây, anh lại tóat ra ánh mắt sắc dục không đúng đắn.

Anh vừa nói chuyện vừa thổi nhẹ một bên tai cô, bàn tay to nhẹ nhàng đụng vào nụ hoa bé nhỏ của cô.

“Nói thật đi, nếu như thời điểm đó anh nổi lên sắc tâm, thì em có đồng ý “cho” anh không?”

“Sắc quỷ!” đôi má Vũ Nghê đỏ lên tựa như trái cà chua.

“Nói một chút thôi mà. Anh thật sự muốn biết đó, tiểu Vũ Nghê khi mười hai tuổi có đi theo anh hay không….”

“Anh là đồ biến thái, sắc quỷ…anh còn dám nói điểm này con trai không di truyền từ anh sao? Đi đâu cũng hại người mà!” làm hại con gái nhà người ta phép trừ trong vòng 100 cũng không thể tính được, nói thật, mẹ ngừơi ta không lo lắng sao được.

Anh giơ cánh tay lên nhéo nhéo mũi của cô, nheo lại đôi mắt tà ác. “Hừ, còn nói anh là sắc quỷ sao? Vừa thấy bộ dáng em hờn dỗi là biết ngay rồi. Lúc đó chỉ muốn kiên trì một phen thôi, nếu không hiện giờ có lẽ Lạc Dật cũng đã học trung học rồi. Hiện tại hai chúng ta không thể nói rõ có bao nhiêu tiểu bảo bảo nha, khà khà…”

Vũ Nghê cầm lên một cái gối, nện vào mặt anh. “Không đứng đắn, em không them để ý anh nữa!”

Chiếc gối trắng trúng vào đầu anh, khiến cho tóc anh đang chỉnh tề trở nên rối lọan, sau đó từ trên mặt anh trượt xuống!

Bộ dáng hiện giờ thật sự khiến người ta không nhịn được cười!

Đúng lúc ấy, quản gia Vương đi lên, mở cửa phòng thì đập vào mắt là cảnh tượng này….

“Khụ…khụ…” dì Vương họ nhẹ, khiến cho hai người trong phòng phải chú ý.

Hai người bọn họ đang náo lọan trong phòng liền khẩn trương khôi phục lại bộ dạng đứng đắn.

Vũ Nghê ngượng ngùng cười. “Dì Vương, có chuyện gì sao?”

Bởi vì hiện giờ Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê đang ở tầng ba, mà tầng này bình thường đều không có người lui tới cho nên dù có làm chuyện gì vợ chồng họ cũng ít khi đóng cửa phòng. Hiện tại dì Vương đi lên thì nhất định là có chuyện gì đó thông báo.

“Cô chủ, cậu chủ, bà chủ tới thăm ạ!” dì Vương thóang lui về sau một bước khom người thông báo.

Vũ Nghê mở to hai mắt, hòan tòan không nghĩ đến bà ấy lại tới.

“Bà ta tới làm gì? Kêu bà ta đi đi, trước đây không phải đã nói nơi này không chào đón bà ta sao.” Lạc Ngạo Kiệt từ trên giường đi xuống, vẻ mặt lãnh khốc, tựa như người tới thăm không phải mẹ của mình mà là kẻ thù.

“Nơi đây là nhà của con dâu và con trai của mẹ, mẹ có thể không đến được sao?” cầm trong tay hai bao lớn, Lạc phu nhân tức giận chất vấn.

“Mẹ…” Vũ Nghê mang chiếc bụng lớn khẩn trương rời giường, tôn kính gọi một tiếng.

Lạc Ngạo Kiệt tính tình vẫn không trở nên tốt hơn, theo hiểu biết của anh thì một khi mẹ anh tới nơi đây chỉ có tức giận với Vũ Nghê thôi. Mà anh đã thề với Vũ Nghê rằng sẽ làm cho cô hạnh phúc nhất, nhất là khi cô mang thai, cho nên hiện giờ anh sẽ làm mọi thứ để cô không phải bị khi dễ, chịu ủy khuất nữa.

Anh đi nhanh đến cửa phòng, lấy lại thuốc bổ mà Lạc phu nhân giao cho Vương mụ và trực tiếp nhét vào lòng mẹ mình. “Mẹ, Vũ Nghê uống thuốc bổ đủ nhiều rồi, không cần phải dung thuốc bổ mẹ mang tới. Những thứ này mẹ nên để lại cho mình dùng đi….”

“Con đáng nói nhảm gì vậy, mấy thứ này là cho phụ nữ có thai ăn, mẹ ăn sao được?” Chu Hân Lan tức giận hổn hển thở, đem hai bao thuốc ném lên mặt đất. “Mẹ đến chỉ để thăm Vũ Nghê, vì sao con cứ muốn đuổi mẹ đi….”

“Hiện giờ bên ngòai cũng tối rồi, nếu mẹ không về nhà mau thì con sợ bên ngòai sẽ gặp nguy hiểm!” hiện giờ Lạc Ngạo Kiệt đang điên tiếc lên, anh ta có thể “giết thừa còn hơn bỏ sót”. Mẹ anh nghĩ muốn tiếp cận Vũ Nghê sao, thời gian này cũng chưa đến lúc háo hức như vậy, đợi đến khi em bé được sinh ra rồi, chờ cho em bé cứng cáp thì anh nhất định sẽ tạo cơ hội cho mẹ mình gặp mặt cháu.

“Ngạo Kiệt… đừng như vậy!” Vì đang mang thai nên Vũ Nghê gắng sức kéo chồng mình lại, sau đó mỉm cười với Chu Hân Lan. “Mẹ, cám ơn mẹ đã mang thuốc đến đây cho con, nhất định con sẽ ngoan ngoan dùng hết!”

Chu Hân Lan kích động gật đầu, “Cám ơn con, cám ơn con đã không có óan giận hay trách mẹ, hai con nghỉ ngơi đi, mai mốt mẹ lại ghé thăm!” nói xong, bà xấu hổ đi xuống lầu.

Hu hu, bà thật sự không ngờ tới là con dâu dễ dàng tha thứ cho bà…. Bà thật sự xin lỗi, thành thật xin lỗi!

Vũ Nghê đẩy đẩy chồng ý bảo anh đi tiễn mẹ.

Lạc Ngạo Kiệt cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn nghe theo lời vợ không tình nguyện đuổi theo mẹ mình. “Mẹ, để con đưa mẹ ra cửa…”

Nhìn chồng cùng mẹ chồng sóng vai nhau bước đi, đứng trên lầu Vũ Nghê vỗ nhẹ cái bụng to của mình, mỉm cười mãn nguyện. Tuy Chu Hân Lan từng đối xử với cô rất xấu nhưng dù gì cũng là mẹ của Lạc Ngạo Kiệt, cô có thể tha thứ cho anh thì sao lại không thể bỏ qua cho vị trưởng bối này….

Chọn tập
Bình luận
× sticky