Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 228: Trình độ cao nhưng lại quá vô dụng

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Mẹ , mẹ của con khi nào thì trở lại đây ?!” Mẹ của Hoan Hoan đã đi được ba ngày rồi , cô bé ngượng ngùng lí nhí !

Vũ Nghê nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , trong mắt cũng có ý thăm dò .

“Chắc là cũng không lâu lắm đâu , cậu ấy dẻo miệng như thế , giải thích đến khi nào người chết đội mồ sống lại thì thôi . . . . . .” Lạc Ngạo Thực buông lỏng tờ tạp chí trong tay , không có ý định giải thích .

Nếu Lâm Hiên đã đồng ý ly hôn , chuyện khác không thành vấn đề !

“Vậy nếu như chú ấy dẻo miệng quá , có khi nào người sống cũng phải đột ngột tử nạn hay không ?! Sinh mạng con người thật giống như cỏ rác !” Lạc Dật vừa lấy tay chóng cằm, vừa trêu ghẹo nói . ”Ha ha , Hoan Hoan , ba tương lai của cậu cũng không phải bình thường , cậu nên cẩn thận một chút !” Bắt đầu đe dọa .

“Sao tớ phải cẩn thận chứ ?! Chú Tạp Tư rất tốt , tớ thích chú ấy làm ba của mình . . . . . .” Nói chuyện đồng thời thân thiết ôm lấy mẹ Vũ Nghê :”Mẹ , mẹ sẽ không trách móc con chứ ?! Nếu như mẹ vẫn muốn con ở lại bên cạnh , con nhất định sẽ không từ chối !”

Mặc dù hạnh phúc nhận lại mẹ ruột , nhưng không thể vì thế mà quên mất mẹ nuôi , cô bé lém lỉnh giả vờ nói dối để vui lòng Vũ Nghê .

“Lạc Dật , con làm bài tập xong chưa ?! Ngày mai không phải còn có cuộc thi ?! Hoan Hoan về nhà đã một mực lên lầu học bài , còn con cứ mãi ở đây chơi bời !” Chợt nghĩ đến , gõ đầu con trai

“Mẹ cứ yên tâm —— Có cuộc thi nào làm khó được con ?! Con của mẹ vốn thông minh mà !” Chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn (_._!)

Một buổi tối mùa đông , hình ảnh người một nhà quây quần sưởi ấm trong căn biệt thự , uống nước nóng , trò chuyện thật sự thoải mái –

Cùng thời điểm đó , ở thành phố khác , một cuộc tranh cãi bắt đầu diễn ra ——

“Lạc Tư Vũ , nói cho con biết , ba không cho phép con ly hôn . . . . . .” Ông lớn tiếng quát Tư Vũ , vung tay tát cô một bạt tai

Bùi Tạp Tư thấy vậy liền kéo Tư Vũ về phía sau lưng , khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng :”Bác Lạc , tôi xin nhắc lại một lần nữa , là tôi có ý cưới Tư Vũ , nếu bác không sợ mất mặt , bác cứ làm theo ý mình . Về phần bác , bác có đồng ý hay không tôi không hề quan tâm , chủ yếu là bác phải trả lại hộ tịch cho cô ấy . Còn không , tôi sẽ trực tiếp dẫn cô ấy đến tòa án khởi tố . . . . . .”

Anh luôn cho rằng chướng ngại lớn nhất sẽ là Lâm Hiên , không ngờ bây giờ mới biết , anh quá sai lầm . Cha của Tư Vũ , ông ta chỉ cần danh tiếng , hoặc là hình tượng trong giới chính trị . Còn chuyện hạnh phúc của Tư Vũ , căn bản chưa hề quan tâm .

“Sao cậu lại ở đây , cút ngay cho tôi . . . . . .” Không biết là lần thứ bao nhiêu ông lặp lại lời này !

“Nếu như không phải vì thân phận của Tư Vũ , bác cho rằng tôi sẽ xuất hiện tại đây ?!” Tính tình dễ chịu gần như bắt đầu nổi sung .

Tư Vũ bất thần như một người gỗ , không chút tình cảm nhìn về cha mình , ông không chỉ một lần phá hư hạnh phúc của cô , làm sao cô còn có thể lãng phí thời gian ?! Chẳng lẽ ông muốn nhìn con gái mình đau khổ cả đời , ngu ngốc triền miên , ông mới vui mừng hay sao ?!

“Biến ngay cho khuất mắt tôi , nói cho cậu biết , Tư Vũ nhà chúng tôi sẽ không ly hôn , cậu chẳng qua chỉ trêu đùa con gái tôi , Lâm Hiên mới là một người chồng tốt , cút. . . . . .” Nói chuyện đồng thời toàn thân run rẩy

“Như vậy đi , gặp bác tại tòa án !” Nếu như ông ta không phải là cha của Tư Vũ , anh nhất định . . . . . . .

Gõ tỉnh đầu ông .

“Cậu tính mang con gái tôi rời khỏi đây ?! Đừng hòng láo xược . . . . . .” Dứt lời , ra hiệu cho bốn vệ sĩ ở phía sau lưng

Bốn tên vệ sĩ liền vây quanh Bùi Tạp Tư !

Anh giận đến nỗi giơ lên nắm đấm , khạc ra mấy chữ :”Tôi-phải-mang-Tư-Vũ-rời-khỏi-đây !”

Ngày thứ nhất trở về thành phố này cũng đã nửa đêm , đến ngày thứ hai đã là chủ nhật , kể cả chính quyền địa phương cũng không làm việc . Ngày thứ ba mang theo Tư Vũ trở về Lạc gia đòi lấy hộ khẩu , kết quả đã bị ông ta hùng hổ ngăn cản .

“Vậy xem cậu có bản lãnh không đã !”

Mấy tên vệ sĩ chuẩn bị động thủ liền bị Bùi Tạp Tư nhanh tay cho ăn một đấm . Trước đây ở Mỹ , anh cũng từng lăn lộn , bụi đời đánh nhau đầu đường khắp phố .

Lần lượt bốn tên vệ sĩ ngã xuống sóng xoài , thảm hại nằm trên mặt đất .

Anh nắm chặt quả đấm , chuẩn bị kéo Tư Vũ rời đi , sau cùng mới phát hiện Tư Vũ đã bị dẫn đi nơi khác . ”Chết tiệt . . . . . .” Hiện tại cô đang bị ngăn cách bởi tám tên vệ sĩ khác .

“Nếu cậu không đi khỏi đây , tôi sẽ kiện cậu tự ý xông vào nhà dân !” Ông Lạc tiếp tục nói

“Được . . . . . . tôi sẽ đi . . . . . .” Bùi Tạp Tư nhíu mày , nhún vai một cái . ”Lạc ủy viên , bây giờ tôi mới biết , ông cũng là giang hồ đấy !” . Trước khi đi anh cũng không quên châm chọc

“A . . . . . .” Tư Vũ hướng về phía lầu dưới gào thét , nước mắt rơi như mưa . Anh ta , anh ta chấp nhận bỏ mình mà đi ?! Rõ ràng tình cảm của anh ta chưa đủ sâu đậm , cho nên không thể giúp mình . . . . .

Đau lòng khổ sở , hồn vía phách lạc đi trở về phòng . . . . . .

Ba giờ sau , màn đêm bên trong biệt thự vang lên vài tiếng loạt xoạt

Trong phòng hộ vệ , từng người từng người ngã trên mặt đất , có tên còn ngoắc nguyẩy kêu la

Tiếp đó có ba người lẻn đi lên lầu , tới phòng ngủ chính , bắt đầu ra tay .

Mới vừa đắm chìm trong giấc mộng , trên miệng ông Lạc đã bị chặn lại , sau đó liền hôn mê .

“Ok rồi , cậu nhanh giải cứu cho vợ tương lai đi !” Một trong hai người áo đen vừa hành động , vừa cười nói.

“Cám ơn hai người , tôi thật vô dụng quá !” Bùi Tạp Tư đùa cợt . Đây đều là những người nổi tiếng đánh nhau , chính vì nhờ họ anh mới có thể tiến vào biệt thự Lạc gia . ”Làm phiền cậu giúp tôi tìm hộ tịch của Lạc Tư Vũ , ở đây quá lâu chắc tôi điên mất !”

Hai người áo đen cười cười , thủ thế ‘OK’ , chuyện này đối với bọn họ dĩ nhiên dễ dàng , không đến năm phút đồng hồ ắt hẳn sẽ tìm ra

Bùi Tạp Tư nhờ họ làm gì , bọn họ nhất định làm đó . . . Bởi vì khi còn trẻ , ba người bọn họ có mối thâm giao .

Đá chọi đá chỉ có thể sử dụng đầu óc , ngày mai làm giấy ly hôn cho cô ấy xong , nhất định anh sẽ đăng ký kết hôn một lượt

Đang đau khổ khóc lóc , Tư Vũ chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra . . . . . .

“A. . . . . .” Cô không tin phát ra tiếng kêu thật lớn , uất ức nước mắt chảy nhiều hơn , dùng ánh mắt muốn tố cáo anh , tại sao có thể không cần cô ?!

Mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt , anh thấy rõ nước mắt trên mặt cô :”Oa , tại sao em khóc ?! Ngày mai chúng ta còn phải đăng ký kết hôn , nhìn vẻ mặt em như vậy sẽ rất khó coi . . .”

Bùi Tạp Tư vừa trách cứ , vừa đem Tư Vũ ôm ngang ngồi ở trên giường :”Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trốn khỏi đây , đi xa địa điểm này . Nói cho em biết , nếu em đã đống ý lấy anh , về sau tuyệt đối không được quay về nơi đây . Khi nào mẹ vợ nhớ đến em , anh sẽ để cho bà ta tới thăm em . . . . . .”

“Oa oa . . . . . .” Tư Vũ cực vui đến nỗi khóc to .

Ngày hôm sau , anh trực tiếp cầm giấy ly hôn của Lâm Hiên lên chính quyền địa phương , sau đó nhanh chóng đăng ký kết hôn cùng với Tư Vũ . Nhìn vào hình đám cưới và tờ giấy kết hôn , cô kích động bụm miệng , nước mắt xúc động chảy ra , ướt nhẹp trên gương mặt ——

Bùi Tạp Tư không quan tâm đến ánh mắt người khác , bàn tay ôm chặt Tư Vũ , dùng sức hôn sâu vào môi cô , nụ hôn kéo dài thật lâu ——

“Ha ha , cưới em thật vất vả , vậy thì anh càng phải yêu thương quý trọng em hơn . . . . . .” Nói chuyện đồng thời không quên cười giỡn .

**************************

“. . . . . . Cảm ơn quý vị khán giả từ trước đến giờ đều luôn ủng hộ và quan tâm đến tiết mục của tôi , tuy rằng sau này tôi sẽ không còn phụ trách chuyên mục này , nhưng mà tôi vẫn tiếp tục thu thập tin tức chính xác và chân thật nhất để phục vụ cho quý vị . Cuối cùng , tôi mong ước cho các bạn xem đài có một cuộc sống ấm no , một công việc thuận lợi , đạt nhiều thành công . Hẹn gặp lại . . . . . .”

Nói đến câu cuối cùng , thanh âm bắt đầu run rẩy , tròng mắt hơi ngấn lệ ——

“Mọi người cứ đi trước , tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một tý . . . . . .” Đè nén tâm tư , cố gắng nói chuyện với nhân viên hậu trường .

Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tình của Vũ Nghê , chủ động rút lui ra ngoài , chừa lại không gi­an trống trải cho cô ——

Ngón tay mảnh khảnh nâng lên , nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bóng loáng . Vì cái chức vụ này , cô đã bỏ ra rất nhiều công sức .

Trái tim bồi hồi xúc động , đây chính là nơi gắn kết cô sau đoạn ly hôn . Từ lần đầu tiên ngồi vào nơi này , công việc của cô dần dần thuận buồm xuôi gió . Thu thập tin tức , hình ảnh quần quật lo toan báo cáo , cho đến việc thay đổi trang phục trên người , như thể hiện lên trước mắt , giống như chỉ mới là ngày hôm qua .

Chọn tập
Bình luận