Kim đồng hồ chỉ đến 6 giờ.
Diêu Hân nhàn nhã ngồi trong phòng , nhìn mình trong gương , bên môi khẽ cười.
Đúng vậy , tối nay cô phải tranh thủ cơ hội , để mọi người biết rằng , cô cũng có năng lực . Không khác gì Phó Vũ Nghê , cô đây cũng có thể đảm đương tốt công việc , nâng cao tỉ lệ người xem bản tin buổi chiều
Mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo , không chê vào đâu được . Trên mặt Diêu Hân đã được trang điểm thật kỹ , tóc tai gọn gàng , còn có quần áo hàng hiệu , đi kèm là những phụ kiện bắt mắt , trông hình tượng của cô bây giờ , thật rất chuyên nghiệp
Không vấn đề gì hết , tất cả mọi thứ đều trong tay mình.
Diêu Hâm cầm lấy điện thoại , bấm một dãy số ——
Chuông điện thoại vang lên , một lúc sau cũng có người bắt :”Anh nghe . . . . . .”
“Anh , là em , Diêu Hân . Tối nay anh có muốn xem trực tiếp buổi quay bản tin của em không ?!”
“Trực tiếp ?!” Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt
“Vâng ạ , xế chiều hôm nay chị Vũ Nghê đã đi Thành Đông . Đến giờ cũng chưa thấy về , cho nên chủ nhiệm để em thay thế !” Nói đến đây , trên mặt Diêu hân càng thêm mừng rỡ
“Vậy ư ?!”
“Vâng ạ , Ngạo Thực à , anh cũng biết là em tìm biết bao cơ hội để chứng mình năng lực của mình mà , nhất định em sẽ làm hài lòng khán giả ! Hôm nay vừa đúng là cơ hội tốt , Ngạo Thực à , anh tới được không ?!”
“Có thể !” Hắn tò mò , Vũ Nghê thật để người khác thay thế sao ?!
“Vậy thì tốt quá. . . . . . Sau khi xong việc , em mời anh ăn tối nha . . . . . .”
Trò chuyện xong xuôi , Diêu Hân từ trên ghê đứng lên , đi về phòng phát thanh
Chủ nhiệm nhận được điện thoại “Vũ Nghê ?! Cô đang ở đâu ?! Sao cô còn chưa đến ?! Bọn họ tìm cô muốn điên rồi !”
“Ở đâu ?! Anh còn mặt mũi hỏi tôi ở đâu ?!” Đầu dây điện thoại bên kia hét lớn
Loại âm thanh này khiến hắn để điện thoại thật xa lỗ tai
“Chính anh kêu tôi tới Thành Đông phỏng vấn ?! Hiện tại đang bị mắc kẹt . Chết tiệt ! 7 giờ 30 tôi còn phải lên sóng bản tin . Xe đang hư hại , còn phải sửa chữa . Sao anh không nhờ người khác đến ?! Anh cố ý phải không ?!”
Chủ nhiệm ngạc nhiên mở to đôi mắt ——
“Tôi không có chỉ định cô đi đến đó —— !” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói :”Là Diêu Hân , khi đó tôi cũng đang bận , cô ấy nói sẽ giúp tôi tìm người thay thế , cũng không có nói tên cô . Thật quá đáng , không ngờ cô ấy ra lệnh cho cô , người phụ nữ này thật xảo quyệt”
Vũ Nghê nắm chặt điện thoại trong tay , giận đến toàn thân phát run.
“Bây giờ ở đài , ai là người thay thế tôi ?! Là Diêu Hân sao ?!” Vũ Nghê nhạy cảm hỏi
Chủ nhiệm gật đầu một cái :”Ừ , là Diêu Hân !”
“Đáng chết , tôi sẽ không để cô ta thỏa mãn , người khác có thể , cô ta thì không !” Vũ Nghê điên cuồng hét lên , lập tức cúp điện thoại , hai tròng mắt hừng hực lửa . . . . . .
Lúc này cô đang bị mắc kẹt bên con ‘sông nhỏ’ , bởi vì địa hình nơi đây không bằng phẳng , mặt đường ngập nước ít nhất 30 mét , hơn nữa độ sâu của nước đã lên đến đùi . Cho nên các xe lưu thông đều khó di chuyển , đường đi tương đối nguy hiểm , rất nhiều chiếc xe đều đã tắt động cơ
“Chị , chị muốn làm gì ?!” Tiểu Cao nhìn tah61y Vũ Nghê cởi giầy cao gót ra , ngạc nhiên hỏi
“Shit , chị nhất định không để Diêu Hân toại nguyện , nhất định phải trở lại MBS !” Vũ Nghê phát điên nói , cầm giầy giơ cao , chuẩn bị tiến đi
Mùa thu ở đây vốn dĩ rất lạnh , nước thấm vào chân khiến da Vũ Nghê tê dại , cái lạnh thấu xương làm con người ta run rẩy không ngừng . Cô cẩn thận từng bước , từng bước đi về phía trước.
“Chị , không bằng em cõng chị !” Tiểu Cao đứng ở mép nước , lo lắng hỏi
“Không cần , đến lúc đó em còn phải quay trở lại !” Vũ Nghê đứng ở trong nước , đưa lưng về phía tiểu Cao đáp , thân thể mỏng manh không ngừng loạng choạng
“Chị , chị thật khờ nha . Quần áo trên người bẩn vậy , khi trở về , cũng không cách nào quay hình !” Tiểu Cao thì thầm nói . . . . . .
Người dân gần đó ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt . Nước đen dày đặc xung quanh bẩn đến kinh hoàng , khiến mọi người cũng không muốn xuống xe đi bộ
Chậc chậc. . . . . . cô gái xinh đẹp như vậy , tại sao lại cứ cố chấp đi tới ?!
“Á. . . . . .” Đột nhiên Vũ Nghê hét lên , thân thể ngập chìm trong nước. . . . . .
7 giờ 10 phút.
Diêu Hân ngồi lên vị trí , lần nữa xem lại bản thảo tin tức
Không vấn đề gì , cô nhất định phải thắng , Phó Vũ Nghê chắc chắn không về kịp
7 giờ 15 phút
“Thôi , Phó Vũ Nghê không thể nào về kịp , để cho Diêu Hân thay đi !” Chủ nhiệm bất đắc dĩ nói
Diêu Hân mỉm cười , bắt đầu đối thoại cùng MC nam
7 giờ 20 phút
Tất cả ánh đèn tập trung trên người Diêu Hân , cô cảm thấy toàn thân đắm chìm trong vui sướng.
Ánh mắt cô lướt qua phòng quay , giống như một nữ hoàng nhìn xuống lãnh địa của mình . Cuối cùng , cô cũng thấy hắn.
Lạc Ngạo Thực đi vào phòng quay
Cô nhẹ nhàng mỉm cười , giống như đã có tất cả mơ ước trong tay ——
7 giờ 25 phút
Diêu Hân nghe được tiếng thở của mình , cô vô cùng hoảng sợ . Không được , mình phải làm tốt , nhất định là thế . Đây chính là thời khắc quan trọng nhất . Cô âm thầm tự nhủ
Cô ngẩng đầu lên , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt , ngạc nhiên há hốc mồm
Toàn thể ekip la lên :”Vũ Nghê , thật tốt quá , cô đã về. . . . . .”
“Chị , có nên thay quần áo trước không . . . . . .” Nhân viên phòng quay dáo dác nhìn Vũ Nghê
Ánh mắt của mọi người đều đổ đồn vào người phụ nữ trước mắt , cách cô xuất hiện quá bất ngờ ——
Trên sàn nhà lưu lại nhiều bùn đất , đi kèm là đôi giày cao gót được cô xách trên tay . Chiếc váy còn tệ hơn , ẩm ướt dính hết phân nửa
“Ầy ! Cô từ Thành Đô về sao ?!” Nhiếp ảnh gia lắc đầu than vãn , miệng há thật to
Vũ Nghê lạnh lùng nhìn hắn :”Đúng thế !”
Điều khó tin là cả thân thể đều bị dính dơ phía dưới , phía trên hoàn toàn nguyên vẹn ——