Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 210: Đậu hũ thúi 

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Anh . . . . . .” Cửa nhà chính mở ra , Tư Vũ liền đi đến trước cửa . Thấy Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê bước vào , ngoài ra còn có một người đi ở phía sau .

“A , vì sao Tư Vũ cũng ở đây ?! Lâu lắm rồi mới thấy cô nhóc này !” Bùi Tạp Tư giống như một người anh trai , hướng về phía Tư Vũ chào hỏi , thuận tiện vuốt ve mái tóc của cô .

“A . . . . . .” Tư Vũ phản ứng tỏ vẻ không thích người khác đụng vào , phát ra tiếng kêu chói tai.

Vũ Nghê đẩy Lạc Ngạo Thực một cái , ý bảo muốn anh trấn an Tư Vũ.

Lạc Ngạo Thực chợt lắc đầu , đồng thời nghĩ tới việc anh đã hỏi bác sĩ tâm lý , quả thật muốn cho Tư Vũ đến đó chữa trị , nếu không bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn .

“Bà Vương , bà chăm sóc Tư Vũ dùm tôi !” Lạc Ngạo Thực vòng qua sau lưng Vũ Nghê trốn tránh , đề nghị bà Vương giúp một tay

“Cô Tư Vũ , nào , cùng tôi lên lầu . . . . . .”

“A . . . . . . Anh . . . . .” Tư Vũ đẩy bà Vương ra , ngang ngược ôm chặt Lạc Ngạo Thực , đồng thời mân mê cánh môi của anh như muốn hôn vào . . . . . .

“Oa. . . . . . Chuyện gì đang xảy ra ?!” Bùi Tạp Tư giễu cợt , nụ cười trên mặt không ngừng gia tăng . “Sức quyến rũ của Ngạo Thực nhà ta cũng lớn quá nhỉ , ngay cả Tư Vũ cũng không thoát được !”

Anh trợn mắt nhìn bạn tốt , ý bảo không được nói lung tung , sau đó quay sang trấn an Tư Vũ . Thế nhưng cô liền trở mặt , đẩy Lạc Ngạo Thực sang một bên , chạy đến bên người Vũ Nghê , dùng sức tát lên mặt Vũ Nghê thật mạnh .

Mọi người hoàn toàn kinh ngạc . . . . . .

Lạc Ngạo Thực phản ứng kịp thời , vội vàng đẩy Tư Vũ ra :”Em điên rồi sao ?! Mỗi ngày không nói lời nào , em tủi thân , em khổ sở , tất cả mọi người đều phải nhường em , bây giờ em còn giở chứng , đánh cả chị dâu của mình ?! Lạc Tư Vũ , nghe cho kỹ , em tỉnh hay điên là chuyện của em , nếu em cứ cố chấp muốn sống như vậy đến già , cũng không ai muốn quan tâm đến em !”

Lạc Tư Vũ tựa hồ nghe hiểu lời anh trai nói , cánh môi oan uất run rẩy , nước mắt chảy xuống !

Vũ Nghê vội vàng kéo người đang nổi giận , khuyên bảo :”Ngạo Thực , đừng làm Tư Vũ kích động !”

“Em coi lại mình đi , năm nay đã bao nhiêu tuổi ?! Ba mươi tuổi rồi , còn muốn lãng phí thời gian ?! Cả ngày câm lặng như hến , như muốn hù dọa người khác , bây giờ lại còn đánh người , xem ra em ngày càng coi trời bằng vung !”

Lúc Lạc Ngạo Thực tức giận , bà Vương đã nhanh chóng kéo Tư Vũ lên lầu !

“Không tìm bác sĩ trị liệu tâm lý cho Tư Vũ sao ?!” Bùi Tạp Tư nhíu chặt chân mày . Dù gì anh cũng từng xem Tư Vũ là em gái , khi còn bé anh và Lạc Ngạo Thực luôn mang con bé theo chơi khắp nơi

Nhắc tới đây , Lạc Ngạo Thực càng thêm tức giận :”Đã tìm hiểu hết rồi , nhưng vẫn không thành !”

Nói đến điểm này , Bùi Tạp Tư chợt hiểu . Anh nhíu mày , thì ra vì sợ mất mặt , sợ bị người khác chê cười , cho nên không cho cô ấy chữa bệnh !

Tâm trí thoáng chút dịu lại , Lạc Ngạo Thực ôm sát Vũ Nghê :”Đi , anh dẫn em đến chỗ này giải sầu . . . . . .” Sức khỏe của cô vừa mới phục hồi , dĩ nhiên anh muốn đặc biệt chăm sóc !

“Như vậy không tốt . . . . . .” Cô nhìn Bùi Tạp Tư một cái , người ta vừa tới làm khách , chủ nhân đã xoay người đi , liệu có đúng đạo lý ?!

“Không cần phải để ý đến cậu ấy , khả năng thích ứng của cậu ấy cao lắm !” Lạc Ngạo Thực nhìn bạn tốt , nói không sao cả .

Quả đúng như lời Lạc Ngạo Thực nói , Bùi Tạp Tư vốn dĩ là vậy , anh tự ý ngồi vào ghế salon , cầm bánh ngọt trong khay trà :”Hai người cứ mặc tôi , tôi ở đây cũng không phải một hai ngày , có khi là tới cả tháng , lẽ nào ép buộc hai người cứ tiếp đãi tôi !”

Nói xong lại lấy tay vẫy vẫy , cố ý chào tạm biệt đưa tiễn chủ nhà ——

[Đây là thuốc kích dục , nếu như anh trai của em từ chối quan hệ , em hãy lấy gói thuốc này rót vào rượu đỏ , sau đó đưa anh ta uống . . . . . .]

Hôm nay cô đi dạo siêu thị , cố ý mua một chai rượu đỏ . Tư Vũ bưng hai ly rượu bước ra khỏi phòng . Khi Tư Vũ mới đi tới khúc quanh cầu thang , Bùi Tạp Tư vừa vặn đi tới !

“Tư Vũ ngoan , còn nhớ rõ anh thích uống loại rượu này sao ?!” Bùi Tạp Tư không khỏi khách sáo , lấy ngay ly rượu trong tay Tư Vũ , trực tiếp đưa vào trong miệng ——

“A . . . ” Tư Vũ tức giận thét chói tai , cái này không phải cho anh ta , không phải cho anh ta uống !

Bùi Tạp Tư cầm chiếc ly tinh xảo bỏ vào trong khay , sau đó lại muốn cầm lên một cái ly khác :”Anh trai em cùng với chị dâu đã đi ra ngoài tìm kiếm không gian hạnh phúc , ly rượu này , cũng cho anh luôn đi !”

“A . . . ” Tư Vũ lập tức xoay người lại , không để cho Bùi Tạp Tư lấy được.

Nhìn thấy dáng vẻ khả ái của cô , anh không nhịn được trêu :”Đừng hẹp hòi như vậy , em đưa rượu cho anh , anh mua đậu hũ thúi cho em ăn !”

Thời niên thiếu , Tư Vũ rất thích ăn đậu hũ thúi , nhưng vì thân phận gia đình họ Lạc , thế nên không thể đi mua loại thức ăn này . Cho nên ngay từ khi còn nhỏ , cô chỉ có thể nhờ vả anh trai hoặc Bùi Tạp Tư mua dùm !

“A . . . .” Tư Vũ dùng sức lắc đầu . Mặc dù cô rất thích đậu hũ thúi , nhưng mà ly rượu dành cho anh trai đã bị cướp lấy , ly này nhất định không thể như vậy mà cứ mất đi .

Vì muốn bảo vệ đồ vật của mình , Tư Vũ nhanh chóng cầm ly rượu đưa lên miệng , uống cạn một hơi .

“Ha ha . . . . . . Tư Vũ rất thông minh . . . . . . Tốt , bây giờ em hãy ngoan ngoãn trở về phòng ngủ , nghỉ ngơi sớm để mặt không nổi mụn , không thì sẽ khó coi lắm đấy !” Bùi Tạp Tư cười giễu cợt , đây cũng là lời nói trước kia anh thường trêu chọc cô . Năm Tư Vũ mười bốn tuổi , trên mặt đã nổi đầy mụn , cả ngày chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu , khi đó anh luôn bảo rằng ‘đáng tiếc thật , gương mặt xinh đẹp biến thành thế này rồi sao’

Nói xong , Bùi Tạp Tư liên tục lắc đầu , ung dung đi lên lầu ba !

Ngay sau khi nốc ly rượu đỏ , cả người Tư Vũ lập tức nóng bừng , tâm trí không còn điều khiển được cảm xúc , cô từng bước từng bước đi theo sau lưng Bùi Tạp Tư

Anh trai không có ở đây , có lẽ nên để anh ấy thay thế ?!

*************************

“Này , anh đừng có lộn xộn nha . . . . . . Chúng ta nên trở về biệt thự đi . . . nếu không sáng mai các con thức dậy không thấy chúng ta lại càng sốt ruột !” Vũ Nghê sửa sang lại quần áo trên người , đẩy bàn tay của Lạc Ngạo Thực ra .

“Ngày mai chúng ta trở về sớm là được rồi !” Lạc Ngạo Thực dựa lên trên giường lớn . Ừ , ít ra ở đây không có bọn nhỏ , không có Tư Vũ , không ai làm phiền hai người bọn họ . “Hiện tại chúng ta sẽ ở lại đây , ngoan . . . . . .”

Nói xong , anh lại bắt đầu ôm lấy cô lên giường .

Ghét , thì ra nơi mà anh ta nói , chính là nhà trọ của cô , rõ ràng là đồ dê xồm . . . . . .

Chọn tập
Bình luận
× sticky