Lạc Ngạo Thực rút chìa khóa xe, cánh tay đưa về phía vị trí Vũ Nghê đang ngồi, nhanh chóng mở cửa xe: “Chúng ta đổi xe !”
Cô cùng anh xuống xe, đồng thời cô lấy chìa khóa xe mở cửa, tự giác ngồi vào bên trong chiếc Bentley.
Anh vòng qua đầu bên kia, chuẩn bị mở cửa, đập vào tầm mắt là một điếu thuốc ở dưới mặt đất ——
“Có chuyện gì vậy anh ?! Mặt xe bị trầy ?! Không thể nào, lúc em lái xe cũng rất cẩn thận !” Từ tầm mắt cô nhìn xuống, anh nghiên cứu phía sườn xe.
“À, không, không có gì !” Có lẽ là tài xế lưu lại. Anh thu hồi tầm mắt, mở cửa xe ngồi vào vị trí tay lái. Tiếp đến khởi động xe.
Bánh xe lái ngang qua điếu thuốc, chạy thẳng ra bên ngoài ——
Nhìn cảnh sắc trước mắt, Vũ Nghê nặng nề thốt lên suy nghĩ: “Thời tiết không được tốt lắm !”
“Chờ mấy ngày nữa anh hết bận, chúng ta sẽ đến Ma-rốc chơi, cảnh quan nơi đó rất đẹp !” Lạc Ngạo Thực lần nữa hứa hẹn.
“Ha, em cực kỳ chờ mong !” Vũ Nghê nghiêng người sang: “Mà có khi nào hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn chăng !”
“Yên tâm đi, lần này mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh cũng không hoãn lại nữa !” Lạc Ngạo Thực đưa tay bẹo má Vũ Nghê, da thịt mềm mại của cô khiến anh không nỡ buông tay.
“Hầy, anh lo chuyên tâm lái xe đi !” Cô vội vàng gỡ bàn tay anh xuống, sau đó thân thể nhướn tới gần !
Điện thoại của cô chợt vang lên, vừa thấy dãy số trên màn hình, nụ cười liền tắt ngúm, thay vào đó là biểu tình cho công việc: “Tổng giám đốc Tưởng, anh gọi tôi có chuyện gì sao ?!”
“Vũ Nghê, em lo chuẩn bị đi, cuối tuần này cùng anh bay qua Hàn Quốc một chuyến, chúng ta có vài kế hoạch với Đài Truyền Hình bên đó !” Tưởng Vũ Hàng một mạch nói rõ.
“Còn có ai đi cùng chúng ta không ?!”
“Còn có Tống Nghệ bên tổ kế hoạch . . . . . . Yên tâm đi, đơn thuần chỉ là công tác !” Tưởng Vũ Hàng tự giễu nở nụ cười.
“Em hiểu rồi, em sẽ chuẩn bị !” Vũ Nghê thoải mái đáp lại.
Cúp điện thoại, lập tức bị Lạc Ngạo Thực tra hỏi: “Tổng cộng có mấy người đi ?! Nói cho em biết, nếu chỉ có em và hắn ta, tuyệt đối em không được đi đấy !”
Cách nói chuyện cùng với biểu cảm trên mặt của anh khiến cô nhìn anh trân trối, đôi mắt ngạc nhiên mở to, hàng lông mi cong cong chớp chớp: “Trời ạ, câu nói ấu trĩ đó mà anh cũng nói đượ́c sao ?!”
Gương mặt anh căng thẳng giống như phớt lờ mọi chuyện: “Ấu trĩ ?! anh chưa từng nghĩ nó ấu trĩ, thậm chí là anh đang cảnh cáo em đấy !”
“Cảnh cáo ?!” Ánh mắt cô mở to hơn: “Anh định không nói đạo lý với em sao, càn quấy !”
“Đúng vậy !” Lạc Ngạo Thực dứt khoát thừa nhận, hơn nữa còn cảm thấy chưa đủ, anh dùng sức gật đầu: “Tình cảm của hắn ta dành cho em vẫn chưa dứt, nếu như hai người muốn đi công tác cùng nhau, anh nhất định ngăn cấm !”
“Ha ha, là bởi vì Quan Tĩnh sao ?! Anh sợ Quan Tĩnh thương tổn ư !” Nghiêng người sang, cố ý hỏi.
“Chết tiệt, không phải bởi vì ai khác, là bởi vì em, anh không muốn vợ mình đang cố tìm cách tiếp cận đàn ông, chỉ nghĩ thôi đã không thể chịu được !” Lạc Ngạo Thực hướng về phía kính chắn gió, lớn tiếng gào thét.
“Ha ha ——” Vũ Nghê vui vẻ cười lên, cũng hướng về phía trước hô to, hoàn toàn không thèm chú ý tới bộ dạng của mình lúc này: “A~ a a a, Lạc Ngạo Thực ghen kìa . . . Anh ta thật ngang ngược, nhưng mà tôi lại yêu thích cái tính cách này của anh ta. Anh ta là người không nói lý lẽ, anh ta thật dễ thương ——”
Ngón tay cầm vô lăng bị bộ dạng ngây thơ kia làm cho ngừng hẳn, còn anh chỉ biết lắc đầu khẽ cười ——
Dù cho cô ấy và Tưởng Vũ Hàng có đi công tác riêng, anh cũng hoàn toàn tin tưởng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vì ~ anh tin vào độ quyến rũ của mình !
“Được rồi, được rồi, em không cần la to như thế !” Ngăn cản hành động của Vũ Nghê, bởi vì điệu bộ dễ thương này khiến người xung quanh chú ý.
“Ha ha ——” Vũ Nghê cười lên ‘khanh khách’ ——
Ở một ngã ba khác, một chiếc xe Bus chậm rãi lái tới, Lạc Ngạo Thực thoải mái đạp thắng ——
Trong nháy mắt, anh chợt nhíu mày, lặp lại động tác đạp thắng.
Tốc độ xe vẫn cứ thế di chuyển, không hề có dấu hiệu dừng lại, trán anh đột nhiên đổ đầy mồ hôi, nỗ lực khống chế tay lái.
“Ngạo Thực, anh sao vậy ?!” Vũ Nghê thu hồi nụ cười, khẩn trương nhìn người bên cạnh: “Xe xảy ra vấn đề ư ?!”
Anh không trả lời cô ngay, chuyển động tay lái né tránh chiếc xe màu xám bạc.
“Thắng xe không ăn, Vũ Nghê, đừng sợ !” Lạc Ngạo Thực giống như một tay lái siêu hạng, cấp tốc tránh né những chiếc xe xung quanh.
Cả người cô không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch đáp lại: “Em không sợ, chúng ta nhất định không có chuyện gì. Lạc Ngạo Thực, em tin tưởng anh !” Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đặt hai tay lên bắp đùi, ánh mắt lom lom nhìn về phía trước.
Sau khi tránh thoát mấy chiếc xe, phía trước không còn xe nữa, Lạc Ngạo Thực mới khẽ thở phào: “Anh nhất định tìm cách khiến xe ngừng lại !” Ở một chỗ không xa, mặt đường cận kề với núi, khả năng sẽ dừng lại được.
Nhưng chuyện thường không như người ta suy tính, đang lúc này thì một chiếc xe chở hàng chạy qua, tốc độ di chuyển khá nhanh.
“Ngạo Thực, cẩn thận !” Vũ Nghê mở to hai mắt, lớn tiếng hét lên.
“Khốn kiếp !” Lạc Ngạo Thực tập trung tinh thần nhìn về phía trước, trên miệng cáu kỉnh chửi thề.
Khoảng cách quá gần cộng với tốc độ khá nhanh, khiến anh gấp gáp đảo tay lái để cố tránh chiếc xe chở hàng ——
Tốc độ của xe chở hàng vô tình xẹt ngang qua chiếc Bentley, một chút va chạm khiến chiếc Bentley trượt về một bên đường lớn, xe cấp tốc đụng vào một hàng cây nhỏ ——
Nhánh cây cùng với lá cây ma sát vào cửa sổ xe, phát ra âm thanh ‘xào xạc’.
“A. . . . . .”
“Vũ Nghê, đừng sợ . . . . . .”
Trong khoảnh khắc sợ hãi đó, cô vô thức nghe thấy lời an ủi của anh !
Những va chạm sau đó cuối cùng cũng khiến chiếc xe ngừng lại ——
“Thật nguy hiểm ——” Nước mắt cô chực trào ra, là bởi vì bình an vô sự mà toét miệng cười: “May mà chúng ta phúc lớn mạng lớn nên không xảy ra chuyện gì. Xe cuối cùng cũng dừng lại rồi ——” Cô khẽ mỉm cười, gương mặt đẫm lệ nhìn về phía anh.
Anh cũng không đáp trả lời cô, đôi tay cứng ngắc cầm lấy vô lăng, cánh môi càng thêm khẩn trương, thậm chí không dám thở mạnh !
“Ngạo Thực, anh làm sao thế ?! Sao lại lo lắng như vậy, anh bị thương ở chỗ nào sao ?!” Cô không hiểu nhìn anh, đồng thời ngoái đầu nhìn về phía sau.
Khi cảnh tượng phía sau đập vào tầm mắt, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, gương mặt trở nên sợ hãi ——
Đằng sau xe là vách núi sâu thẳm.
Mà thân xe lại lơ lửng giữa không trung ——