“Đừng. . . . . .” Cô đỏ mặt , cơ thể cương lên , hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích , chỉ có thể di động cánh tay , phản xạ che ngang , để thân thể không tiếp cận quá mức. . . . . .
Hắn mới vừa ngông cuồng tự nói mình với nữ nhân khác , tại sao có thể xem như chưa có chuyện gì , liền muốn đoạt lấy cô ?!
“À. . . . . . Em cảm thấy em có năng lực từ chối sao ?!” Hắn nhếch môi , bắt đầu đùa cợt.
Thô lỗ kéo tay cô ra , sau đó cưỡng bách hai tay cô , cố định tại thắt lưng mình . Cố ý thay đổi khoảng cách giữa hắn và cô . Đối với cô , hắn càng có mãnh liệt tham muốn giữ lấy
Vũ Nghê mặt càng đỏ , cuống quít quay đầu nhìn quanh , chỉ sợ bị người khác nhìn thấy —— “Đừng như vậy , nơi đây là phòng khách. . . . . .”
“Sợ cái gì ?! Chỉ có bà Vương tại căn nhà này , dù bà ấy có biết thì cũng sẽ xem như không” Hắn nhếch môi.
“Vậy cũng không tốt , không nên ở chỗ này !” Vũ Nghê đỏ mặt cầu khẩn , ánh mắt nhanh chóng đọng lại , rất sợ bị bà Vương bắt gặp . “Tôi van anh , không nên ở chỗ này ——”
“Tôi cao hứng ở đâu , thì thực hành nơi đó thôi !”
Hắn cúi đầu cười mỉa , vừa nói vừa ác liệt cưỡng hôn người vợ nhút nhát của mình ——
Quái , dường như hắn rất thích trêu chọc cô
“Nhưng là ——” Vũ Nghê kháng cự , ở mép thấm ướt toàn nướt bọt của hắn . Hắn kịch liệt công chiếm , cho tới khi cô không kịp đề phòng , áo đã nhanh chóng bị tháo xuống , cô yếu ớt rên lên , nghẹn ngào khi hắn to gan xuống phía dưới . . . . . .
Phòng khách công khai hình ảnh nóng bỏng của hai người . Suốt đêm quả nhiên không có ai quấy rầy , trong phòng khách hiện rõ màn yêu đương vụng trộm . Dây dưa triền miên , hậu quả là có dùng bao nhiêu kem che khuyết điểm đi chăng nữa , vẫn không thoát khỏi hai con mắt hình dạng gấu mèo (0.0) cùng gương mặt tiều tụy.
Trái lại tinh thần Lạc Ngạo Thực là nhẹ nhàng khoan khoái , không có một tia mệt mỏi , thật ra thì lúc bình minh hắn cũng thiêm thiếp được một giấc . Xe Rolls-Royce lái chậm vào Phó gia , nếu đem ‘;biệt thự’ kia so sánh với nơi này , thì quả thật khác xa , nơi đây chỉ có thể coi là sân vườn của căn nhà lớn
Phó Quảng Nguyên nhiệt tình tiếp đón , nhìn con rể mình :”Con rể à , con có thể dẫn Vũ Nghê trở lại thật sự là quá tốt” . Phó Quảng Nguyên thân thiện cách mấy cũng không thu hút được sự chú ý của Lạc Ngạo Thực
“Buổi sáng công ty còn có việc , đại khái con chỉ có thể ở lại được nửa giờ” Lạc Ngạo Thực lãnh đạm nói , ánh mắt hẹp dài tỏ ra lạnh nhạt , làm cho người khác khó có thể thân cận.
Phó Quảng Nguyên ngẩn người , ngay sau đó xoa xoa tay cười :”Đừng như vậy , con nên ở lại đây ăn cơm trưa , sẵn tiện ta có lời muốn nói cùng các con ——” . Vũ Nghê đứng ở một bên , chỉ có thể yên lặng
“Có lời gì , cha cứ trực tiếp nói , con sẽ nghe” . Hai tay để vào trong túi quần , ánh mắt Lạc Ngạo Thực sắc bén , bình tĩnh nhìn chăm chú vào ‘cha vợ’ . “Cha không cần quá khách sáo” . Hắn lại cười nhạt một tiếng , nói thêm một câu . Lạc Ngạo Thực sớm biết rõ , Phó Quảng Nguyên muốn mở miệng yêu cầu cái gì ——
Công ty Phó thị đang xảy ra vấn đề , hiện cần một số tiền lớn , cũng đã khất nợ ngân hàng mấy tháng chưa trả . Và bây giờ các ngân hàng phải dùng biện pháp mạnh để chuẩn bị đòi lại các khoản vay khổng lồ lúc trước . Phó Quảng Nguyên là lợi dụng danh nghĩa của con gái , yêu cầu hắn cùng nhau đến đây , dĩ nhiên sẽ không ngoài mục đích này
Phó Quảng Nguyên cười khan mấy tiếng , ấp úng mà nói :”Thật ra thì cũng không có gì , chỉ là lo lắng về Vũ Nghê . Không biết có làm gì sai trái , gây rối với tất cả mọi người trong Lạc gia không ?!”
Lạc Ngạo Thực liếc Vũ Nghê một cái , cười hừ nói :”Cha vợ à , làm gì có chuyện đó ?! Vũ Nghê thật là người một vợ tốt , rất quan tâm chăm sóc con !”
“Vậy thì tốt , vậy thì tốt —— Ngoài ra , còn Minh Nguyệt thì sao ——” Phó Quảng Nguyên chau mày , ám chỉ Lạc Ngạo Thực
/P.S : Tập sau sẽ biết tại sao Phó Quảng Nguyên lại nhắc tới Hoàng Minh Nguyệt ” title=”Embarassed” align=”absmiddle” />