Lạc Dật bị hù sợ phải cầu cứu ba mình , sau đó anh chỉ gật đầu một cái :”Lạc Dật , cô ấy là mẹ của con !”
“A. . . . . .” Lạc Dật hoàn toàn ngây người , cố gắng nhìn vào cái dì đang khóc bù lu bù loa trước mặt , thật mất hình tượng quá đi :”Mẹ , mẹ là mẹ của con , mẹ chính là người đã sinh con ra , sau đó từ chối đứa con này sao . . . . . .”
Sau khi cậu bé nói xong , trên miệng cũng bắt đầu mếu máo , tròng mắt hơi híp lại , nước mắt chảy thành sông . Cánh tay nhỏ bé ôm lấy thân thể cô :”Mẹ , là mẹ bận bịu gì sao ?! Làm sao lại không trở về ?! Mẹ , có biết là con rất nhớ mẹ hay không . Con lớn thế này rồi , cũng chưa bao giờ hình dung được mẹ . Mẹ , oa oa oa. . . . . .”
Âm thanh non nớt của con trai khiến Vũ Nghê xúc động nặng nề . Cô nhẹ nhàng ôm lấy toàn thân cậu bé , dùng hết sức lực kéo cậu bé vào sát người mình :”Lạc Dật , không phải là mẹ không nhớ đến con , mẹ làm sao có thể không nhớ đến con , chẳng qua là mẹ không biết con vẫn còn . . . . .”
Vũ Nghê ra sức hòa quyện hơi ấm của mình lên người Lạc Dật , càng muốn cố gắng cảm nhận hơi thở của cậu bé hơn . Con trai của mình , thằng bé đang đứng ở đây . Con trai của mình , thằng bé đang ở trong lồng ngực mình :”Con trai , con có biết không ?! Từng giây từng phút mẹ đều muốn có con bên cạnh , mẹ chưa bao giờ quên đứa con này ! Kể cả khi mẹ nằm mơ , mẹ cũng muốn gặp được con . . . . . .”
“Mẹ , con cũng vậy . Con lúc nào cũng nghĩ đến mẹ , mặc dù trước đây mẹ không muốn con , nhưng con chưa bao giờ hận mẹ . Mẹ chịu trở về là tốt rồi ạ , chỉ cần có mẹ trở về !”
Đôi mắt Lạc Ngạo Thực hơi phiếm hồng , sau đó đem Vũ Nghê kéo lên :”Vũ Nghê , chúng ta về nhà trước , về nhà rồi nói chuyện !”
Cô chợt gạt đi cánh tay của anh , sau đó hung hăng tát anh một cái
Một tiếng bạt tai vang lên thật mạnh , anh không hề né tránh hành động của cô , cũng không phản ứng trước sự việc này , bởi vì anh biết , mình đáng phải bị như thế .
“Lạc Ngạo Thực , anh thật không phải là người . Anh thiếu lương tâm , là một tên hèn hạ khốn kiếp !” Cô chỉ vào gương mặt anh , đau lòng mà nói . Nước mắt không kiềm chế được , tiếp tục chảy xuống
“Vũ Nghê , về chuyện này , đúng là anh có lỗi , anh thật muốn xin lỗi em !” Lạc Ngạo Thực bắt lấy cánh tay Vũ Nghê , dẫn đường cho hai đứa bé cùng đi ra ngoài , để lại một sự ngạc nhiên lớn với mọi người ở đó .
Lạc Ngạo Thực ép buột Vũ Nghê nhét vào xe , chuẩn bị mang cả gia đình trở về khu biệt thự đang sống
Nhưng anh không cưỡng được sự giằng co của cô , cuối cùng vẫn phải lái xe về khu nhà trọ .
Vốn là không muốn để anh đi vào , nhưng mà còn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi , cho nên cô vẫn để anh vào nhà
“Mẹ , con đi ngủ nha !” Ánh mắt Hoan Hoan ửng đỏ , tự giác thu mình như người xa lạ , từng bước lui về phía sau.
Lúc này Vũ Nghê mới chú ý tới Hoan Hoan . Cô vội vàng ôm chặt con gái , khẽ hôn lên trán cô bé một cái :”Hoan Hoan , con không được nghĩ bậy , con mãi mãi là con gái của mẹ , con có biết không ?!”
“Vâng ạ !” Hoan Hoan kiên trì không khóc , nhưng nghe Vũ Nghê nói thế , trên mắt cô bé đã chuyển sang đỏ ngầu , nước mắt nhanh chóng dọc theo đường mặt chảy xuống :”Mẹ , có phải mẹ không cần con nữa không ?! Lạc Dật mới chính là con của mẹ , có phải mẹ sẽ bỏ rơi con không ?! Mẹ , con cầu xin mẹ , đừng mang con về cô nhi viện . Con còn có thể làm được nhiều việc , con có thể giúp me giặt đồ , có thể giúp mẹ nấu cơm , có thể cố gắng dọn dẹp nhà cửa . Mẹ , con cầu xin mẹ , đừng bỏ rơi con , con rất yêu mẹ , thật sự yêu mẹ . . . . . .”