Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 304: Lò sưởi và khúc gỗ

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

A, ở đây thật ấm!

Trong giấc mộng cô không ngừng dịch sát người về phía giường có “nguồn nhiệt” kia, rất lâu rồi cô không có cảm giác ấm áp như vậy.

Lúc đầu cô chỉ gác cánh tay và chân trái lên chiếc “lò sưởi” kia, mấy phút sau, cô nằm nghiêng người, áp sát bộ ngực cao ngất và thân thể vào chiếc “lò sưởi”, cảm nhận độ ấm của nó.

Mà chiếc “lò sưởi” kia càng lúc càng cứng ngắc, càng lúc càng “nóng”

Nhiệt độ này rất ấm, vì vậy cô nâng cả đùi và cánh tay của mình gác lên, tự tạo tư thế ôm chặt ‘lò sưởi’, “Ưm….Hah”. Vừa ôm cô vừa cạ qua cạ lại một hồi, rất thoải mái.

Bị người kia ôm chặt, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám, dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ đang quấn lấy mình!

Trời ạ, em thì thoải mái rồi, nhưng sao lại không nghĩ tới cảm nhận của anh?

Anh giống như một con sói đói nhiều ngày không được ăn thịt…. còn em, như con cừu non ngu ngốc không biết mức độ nghiêm trọng của hành động này, không biết nguy hiểm, không ngừng lắc lư trước miệng anh?

Không phải em đang cố ý bắt nạt ngược đãi anh sao?

Lạc Ngạo Kiệt bị Vũ Nghê ôm chặt đến không thở nổi, hiện giờ anh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vậy thì đừng nên quyến rũ anh.

Miếng thịt tươi ngon đã dâng đến tận miệng, chỉ cần anh hơi chu môi lên một chút là có thể hôn vào môi cô, chỉ cần anh lật người một cái, là có thể đè cô xuống bên dưới, chỉ cần bụng dưới của anh hơi rướn lên một chút, lập tức có thể tiến vào thăm dò vào phía bên trong của cô, thỏa mãn khao khát.

Nhưng điều tệ hại là, ngay cả nhúc nhích anh cũng chẳng thể!

Hơi thở anh trở nên dồn dập!

Nhiệt độ cơ thể tăng cao!

Còn vật căng cứng ở trong quần lót của anh sớm đã trướng lên, ngẩng cao đầu kêu gào muốn xông ra ngoài. Anh thật sự đáng thương, ‘tiểu đệ’ bên dưới cùng chung sống với anh đã ba mươi lăm năm, vào ngày hôm nay thẳng thừng quyết liệt trở thành thù địch. Đơn giản là từ trước tới nay nó đều nghe theo sự chỉ huy của anh, cứng mềm tự nhiên, thế nhưng hôm nay lại dám chống lại mệnh lệnh của anh, anh càng bảo nó mềm xuống, nó lại càng cứng hơn, giày vò anh không thể đi vào giấc ngủ. Phải biết rằng, gần đây anh không được ngủ nhiều, thật sự rất cần giấc ngủ đề tăng cường sức khỏe.

Nhưng nhìn xem, “vật căng cứng” kia khốn kiếp đến thế nào? Mỗi ngày anh phải làm việc vô cùng mệt mỏi vẫn còn phải hầu hạ nó, tắm rửa cho nó, mặc quần cho nó, kéo khóa cũng phải vô cùng cẩn thận, đề phòng sơ ý một chút là nó mắc vào trong khóa quần, làm tổn thương tới da thịt! (Trời đất ơi, tác giả biến thái quá nè Sóc ơi >__<)

Thỉnh thoảng còn phải mặc cho nó một cái áo mưa. Đáng giận hơn, có lúc vì thỏa mãn bản tính ‘háo sắc’ của nó, anh còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười với người phụ nữ nào đó, hao tâm tổn trí trêu đùa người phụ nữ nào đó, sau đó dụ dỗ người phụ nữ nào đó lên giường vui vẻ, nó liền công khai tiến vào “tiểu muội” của người ta, cùng người ta thân mật. Có vài lần, vì nó quá sốt ruột, quá kiêu ngạo, không kiềm chế được dục vọng, cuối cùng để cho người chủ nhân là anh bị người phụ nữ nào đó trừng trị một trận!

Hừ, anh đối tốt với nó như vậy, nhưng ‘tên tiểu đệ này’ lại lấy oán báo ân! Anh đã tự nói với nó hàng trăm lần, không thể ra tay với người phụ nữ bên cạnh, vì trong bụng cô ấy đang có em bé, bây giờ mà đi tìm “tiểu muội” của người ta sẽ rất nguy hiểm, không chỉ làm cô ấy bị thương, còn có thể ảnh hưởng đến đứa bé. Thế nhưng nó nhất định không chịu nghe lời, nhất định làm trái lời anh! Một lòng một dạ, dùng sức hướng về phía “tiểu muội” của người ta. Nói bây giờ nó đã căng trướng thành một con mãng xà lớn, tuyệt đối không quá lời!

Cẳng chân gác trên người anh đang làm gì? Ừm, chính là đang chân trần cọ sát chân anh.

Ừm, có hơi thoải mái….

Lạc Ngạo Kiệt nhắm hai mắt, len lén hưởng thụ cảm giác thoải mái này, ừm, sự cọ sát của cô có thể khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng, cũng khiến cho anh tham lam hơn!

Khoang miệng khô khốc bỗng nhiên tiết ra rất nhiều nước bọt, dường như có thể rót đầy trong miệng anh, bất đắc dĩ, anh nuốt xuống, đồng thời phát ra một tiếng “Ực”

Nghe được tiếng nuốt nước miếng của mình quá lớn, Lạc Ngạo Kiệt gần như muốn vùng dậy hành động!

Từng này tuổi rồi, nhưng anh chưa bao giờ trải qua uất ức như vậy! Muốn người phụ nữ nào sẽ có người phụ nữ đó, thật sự khiến cho lá gan của anh trở nên to hơn.

Suy nghĩ này của anh tồn tại trong đầu chưa được bao lâu, liền bị người phụ nữ bên cạnh thu hút lần nữa!

A..a…a, đúng là….

Cô ấy định làm gì vậy? Cô… khuỷu chân cô sao lại đặt ‘ở nơi đó’, đặt ở ngay vị trí giữa hai chân anh, không ngừng ngọ nguậy khiêu khích “tiểu đệ” của anh.

“Hah…ưm…” Anh ảo não phát ra một tiếng than nhỏ, cực kỳ thống khổ!

Anh chỉ có thể mệt mỏi nhắm chặt mắt, dùng sự tự chủ cường đại của mình để đối kháng lại tất cả. Trời ạ, bà xã à, anh đã quản lý tốt bản thân mình rồi, tại sao em lại bỏ mặc không quản mình vậy?

Em như vậy chính là đang dụ dỗ anh, phía bụng dưới của anh sẽ nổ tung mất!

Đang mê man ngủ, chẳng qua là cô cảm thấy cái “lò sưởi” này rất trơn tru… chân cô chủ động trượt xuống phía dưới! Bất ngờ phát hiện ở giữa có cái gì đó đang nhô lên, vật nhô này đúng lúc ngăn cô trượt xuống phía dưới!

Vì vậy cô không ngừng thăm dò, để đầu gối mình gác lên vật đang nhô kia.

“A…ưm…” Bị chân cô đè lên ‘tiểu đệ’ của mình, Lạc Ngạo Kiệt phát ra tiếng gào thảm thiết. Nhấc hai cánh tay đang an phận của mình, nhẹ nhàng nâng đùi cô lên! Hừ… không ngờ cô ấy lại ác độc như vậy, dùng khủy chân kẹp ‘tiểu đệ’ của anh ở giữa đùi và bắp chân, hơn nữa còn dùng sức kẹp chặt. Trời mới biết, như vậy sẽ đau đến mức độ nào.

Vũ Nghê vẫn đang chìm trong giấc ngủ, cảm giác bất an, cơ thể bắt đầu uốn éo….

Sau đó không thể tiếp tục đi sâu vào giấc ngủ, đầu óc bắt đầu nhanh chóng hoạt động.

Không đúng, không đúng, thứ cô đang ôm không phải là lò sưởi, thứ cô kẹp ở khuỷu chân cũng không phải khúc gỗ!

Cô vẫn chưa mở mắt, dùng sức hít sâu một hơi, một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi!

Lạc Ngạo Kiệt!

Anh đã trở về, anh đã trở về!

Vũ Nghê cố gắng dùng hết sức nhấc mí mắt nặng trĩu lên, trong đầu không ngừng đấu tranh, cuối cùng hai giây sau, cô mở mắt….

Nhờ ánh sáng trăng màu vàng nhạt ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, hơn nữa trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi!

“… Tỉnh rồi sao? Anh làm em thức giấc?” Đang nhắm chặt hai mắt, cảm giác có ánh mắt đang nhìn nhìn mình, anh lập tức mở mắt. Một đôi mắt trong veo sáng ngời, đột nhiên xuất hiện trong mắt anh.

Không ngoài dự đoán, đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy vẻ đẹp đáng yêu của cô!

“Anh… anh về từ bao giờ, mau nói cho em biết” Vũ Nghê mặc áo ngủ bằng vải bông, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh mình. “Anh ăn cơm chưa? Em đi nấu cơm cho anh?”

Chọn tập
Bình luận