Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 249: Ghen

Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chọn tập

“Ư . . . m ——” Mím chặt cánh môi , chậm rãi rên rỉ , âm thanh càng lúc càng nhỏ , như sợ người khác nghe thấy .

“A . . . . Ừ . . . . .”

Lạc Ngạo Thực trắng trợn kêu lên , bộ dạng như con sư tử , ngông cuồng tuyên bố lãnh địa . Hành động ấy khiến cô vội vàng mút chặt môi anh , bao nhiêu hơi thở mạnh mẽ của anh cô đều nuốt trọn .

Anh há mồm , tiếp nhận chiếc lưỡi đang tiến vào , bọn họ cùng nhau dây dưa , hưởng thụ cảm giác mãnh liệt .

Động tác thành thạo khiến người bên dưới di chuyển theo từng nhịp điệu của mình , thuận tay anh còn giúp cô dựa người chống đỡ trên cây , hai bàn tay to cơ hồ vuốt ve da thịt trắng mịn . Tốc độ va chạm ngày một càng nhanh , thúc đẩy quá trình hòa quyện của hai cơ thể , không gian tĩnh mịch vang lên âm thanh ‘sụt sịt’

~”Nhẹ một chút . . . . . .” Nhỏ giọng khuyến cáo người đối diện . “Em nghe được dường như có người đi tới !”

Tiếng bước chân từ xa truyền đến thật gần ——

Lạc Ngạo Thực cũng nhận ra được , anh liền kiềm hãm động tác , chậm rãi đung đưa thân dưới

Vũ Nghê khẩn trương đến độ không dám động đậy , rất sợ người khác bắt gặp

Tiếng bước chân ngày càng to , đi ngang qua vị trí bọn họ , hướng về một phía khác .

“Phù , thật may quá . . . .” Vũ Nghê thở hổn hển , cảm xúc căng thẳng cũng ngừng . Mặc khác vẫn thấy người kia chưa chịu ngừng lại , hời hợt di chuyển , kịch liệt đưa vào rút ra ——

“Chúng ta trở về thôi !” Khi đã hết thỏa mãn , hô hấp từ từ ổn định , Lạc Ngạo Thực mới ôm Vũ Nghê vào lòng .

“Quần , vớ của em . . . . . .”

“Không ai để ý đâu , váy có thể che lại . . . . . .”

“Vậy thì sao ?! Ít nhất anh cũng phải nhặt chúng lên , chẳng lẽ muốn vứt ở đây ?!” Vũ Nghê ngượng ngùng trách cứ .

“Nơi này tối đen như mực , chẳng lẽ nhất định phải tìm ?! Ban ngày , ban ngày anh sẽ đến tìm lại !”

“Không được , ngộ nhỡ bị người giúp việc hoặc là các con phát hiện thì sao ?! Như thế càng thêm mất mặt . Bằng không anh cứ về trước đi , em ở đây tìm một lát . . . . . .” Vũ Nghê bực bội đi tới bụi cỏ , cô ngồi chồm hổm xuống , mượn ánh sáng yếu ớt từ khe hở lá cây dò tìm

“Đi thôi , yên tâm , sáng sớm ngày mai anh sẽ đến tìm . . . . . .” Ra sức khuyên nhủ , hiện tại anh chỉ muốn ôm cô vào ngủ thẳng một giấc .

“Lúc nãy anh cũng đâu có ném đi xa , một chút nữa thôi , có lẽ sẽ tìm được !” Miệng kiên trì nói , đồng thời tay sờ sờ bụi cỏ ——

Bàn tay nhỏ bé mò mẫm xung quanh , chợt phát hiện ra một vật gì đó có chút ẩm ướt , vả lại còn rất trơn tru ——

“A . . . á . . .” Ngay sau đó liền thét lên chói tai . “Ngạo Thực

Ngạo Thực

” Xoay người , nhảy cẫng lên , lập tức bổ nhào vào người trước mặt , hai tay hai chân cô siết chặt anh , bộ dạng giống như gấu trúc , đu bám không dám rời xa , trong cơn quẫn bách không dám khóc lớn . “Em . . . . em . . .”

“Thế nào ?! Đừng sợ , có anh ở đây !” Vừa an ủi , vừa không hiểu rõ cô gặp chuyện gì !

“Rắn . . . . . . Có rắn . . . . . .” Vũ Nghê nuốt nước miếng , từ trong cổ họng rặn ra từng chữ

Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt , cố gắng nhìn về khu vực kia , nơi đó thật sự quá tối , cái gì cũng không thể thấy . “Không sao , không sao . Rắn là một loài động vật thông minh , miễn là em đừng khiêu khích đến nó , nó sẽ không tấn công em !”

“Nhưng , nhưng em mới vừa đụng vào nó . . . . . . Anh mau nhìn xem trên người em , có bị nó đeo bám hay không ?!” Vũ Nghê sợ hãi đến độ ôm chặt Lạc Ngạo Thực , hai chân cũng không dám chạm xuống mặt đất !

Anh vội vàng vuốt ve thân thể cô , như thể muốn trấn an , đồng thời kiểm tra xung quanh . “Không có , yên tâm đi , để anh bồng em ra ngoài . . . . . .” Vẫn giữ nguyên tư thế cũ

“Thật không có sao ?!” Cô nhắm chặt hai mắt , không tin hỏi.

“Ha ha , trên người em không có rắn , nó đang ở trên người anh !” Chết tiệt , bộ dạng cô ấy thế này , không giống xà yêu thì còn là gì .

“Á —— ở đâu , ở đâu ?!” Cô thét chói tai , thân thể giãy giụa liên tục . “Chỗ nào , chỗ nào ?!”

“Ha ha , không phải em mới là đại xà hay sao ?!” Lạc Ngạo Thực cười to giải thích

“Này , đừng trêu em , em thật sự rất sợ ——” Sợ đến nổi thanh âm thay đổi , tròng mắt tràn ngập hơi nước .

“Yên tâm đi , có anh ở đây , nhất định không để em bị thương !” Vuốt ve sống lưng nhỏ bé , vừa nhẹ giọng nói .

Vũ Nghê dùng sức gật đầu , hai cánh tay choàng chặt trên cổ Lạc Ngạo Thực , hai chân quấn chặt phần eo anh . Không ngờ cô phải để anh bế ở tư thế này , bây giờ cô chỉ dựa vào một mình anh , ở bên cạnh anh , cô mới thật sự an tâm .

“Cũng chẳng có gì to tát , chỗ này toàn là cây xanh , có rắn xuất hiện cũng rất bình thường . Chứng tỏ môi trường ở đây thấm đượm sinh thái tự nhiên ——” Lạc Ngạo Thực đùa giỡn nói , muốn để Vũ Nghê bình tĩnh

Đây cũng là lần đầu tiên anh biết khu này xuất hiện rắn , xem ra phải bảo người nghiêm túc quản lý !

“Xuỵt xuỵt . . . . . . Đừng có lớn tiếng như vậy , hành động này sẽ dẫn rắn về nhà cho coi !” Vũ Nghê khẩn trương nắm lấy bả vai của Lạc Ngạo Thực , nhẹ nhàng đánh người trước mặt .

“Ha ha. . . . . .” Lạc Ngạo Thực vừa đi , vừa cười to , thanh âm so với trước kia còn lớn hơn

“Này , anh làm gì đấy , không phải em bảo anh nhỏ tiếng lại sao ?!” Nhỏ giọng nhắc người bên cạnh

“Ha ha , Vũ Nghê , em hoảng sợ đến đần độn rồi . Chẳng lẽ em chưa từng nghe , loài rắn chỉ dựa vào thị lực , thật chất không liên quan thính lực ——” Một bên giải thích , một bên ôm cô ra khỏi vườn cây

Còn cô chỉ biết im lặng để anh bồng từ nãy giờ ——

“Nghê , nói cho anh biết , có phải hay không em đang cố ý quyến rũ anh ?! Hửm . . . . . .” Thanh âm khàn khàn phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch

“A . . . . . . Làm . . . . làm gì có . . . .” Bị Lạc Ngạo Thực một mực giễu cợt , Vũ Nghê mới cảm thấy động tác lúc này của mình có nhiều mờ ám . “Em , em . . . để em xuống đi !”

“Dép em để trong rừng cây , trừ phi em muốn đi chân không . . . . . .” Lạc Ngạo Thực chân thành nhắc nhở , anh yêu chết cái tư thế này , yêu chết việc cô không mặc

quần lót !

“Vậy anh đi nhanh một chút , nhất định không được cười em . Còn nữa , sáng ngày mai , anh phải nghĩ cách bắt con rắn kia , không cần biết là nó có độc hay không , chỉ sợ nó sẽ tấn công người khác !” Vũ Nghê suy nghĩ nói ra hoảng sợ trong lòng

“Tuân lệnh bà xã . . . . . . Ngày mai anh sẽ thực hiện yêu cầu của em . . . . . .”

“Trời ạ , không biết con rắn kia tu luyện bao nhiêu năm rồi , về sau không biết nó có trả thù chúng ta hay không . . . . . .” Sống ở thành phố phía Bắc , cô cũng từng nghe kể nhiều về chuyện lời nguyền .

“Ha ha . . . . . . Nếu như thật sự có xà tinh , anh cũng muốn được xà tinh tìm mình , không chừng là Bạch Tố Trinh xinh đẹp ——” Lạc Ngạo Thực khoác lác vô sỉ nói . (Bạch Tố Trinh trong phim Thanh Xà – Bạch xà)

“Lạc Ngạo Thực , anh đúng là tên lưu manh dê xồm , bây giờ còn muốn nghĩ đến chuyện cùng với yêu tinh ?!” Giận dỗi cắn lỗ tai anh . “Nói cho anh biết , anh không được phép yêu người phụ nữ khác ngoài em , nếu không anh đừng hòng sống yên ổn !”

“E hèm , vợ anh ngang ngược vậy sao ?! Nếu như anh nhớ không lầm , trước đây ai từng tình nguyện cho anh qua lại với nhiều phụ nữ ?! Hiện tại thế nào , anh đã tìm đến người phụ nữ nào chưa , đến cả yêu tinh mà em cũng không cho là sao ?!”

“Trước khác nay khác , anh nói yêu em rồi , mà em cũng rất yêu anh ——”

“Ha ha. . . . . .” Khàn khàn cười ra thanh âm , mặc dù trên mặt rất chi vui vẻ

Tán gẫu khiến cô quên mất sợ hãi , vừa lúc hai người về tới trước cửa biệt thự , người giúp việc bỗng nhiên đi tới —— “Ơ . . . . . . Lạc tiên sinh , phu nhân , hai người vẫn còn thức sao ?!” Người giúp việc kinh ngạc lui về phía sau , không ngờ có thể đụng mặt chủ nhân

~Gặp người khác vào thời điểm này , Vũ Nghê ngượng ngùng quay mặt , chột dạ cúi đầu . “Bà Triệu , bà cũng chưa nghỉ ngơi sao ?!”

“À , thật ra . . . . . . tôi chợt giật mình thức giấc , phát hiện mình đánh mất một thứ , liền chạy ra đây tìm kiếm . . . . .”

Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt , không biết vì sao cảm giác người này có chút né tránh . “Đã tìm được chưa ?!”

“Vâng , đã tìm được rồi !” Người giúp việc cúi đầu đáp trả .

“Vậy bà sớm nghỉ ngơi đi !” Lịch sự nói , bộ dạng cũng rất ôn hòa .

“Vâng !” Bà Triệu khẽ khom người .

Sắc mặt Vũ Nghê đỏ bừng , níu lấy quần áo của Lạc Ngạo Thực , thúc giục anh mau lên lầu.

Người nào đó vội vàng tăng nhanh bước chân , trở về phòng ——

Có lẽ , anh quá đa nghi . Bà Triệu xưa nay rất tốt , không giống người có mưu đồ

******************************

Tỉnh dậy , kéo màn cửa sổ , ánh sáng mặt trời lập tức chiếu vào trong phòng . “Phù . . . . . .” Vũ Nghê đứng sát cửa sổ , ngẩng mặt thở dài , vận động cánh tay , tập vài động tác thể dục .

Khí trời trong xanh thật , hôm nay mình phải mang hai đứa bé đi ra ngoài chơi , đi biển chắc là lựa chọn không tồi !

Thời tiết tốt , tâm trạng phấn chấn , bất giác cô nở nụ cười . Xoay người , kêu réo kẻ đang ngủ say trên giường . “Lạc Ngạo Thực , anh mau dậy đi . . . . . . Quần lót của em , còn có . . . . . .”

Người nằm trên giường không chút động tĩnh , tiếp tục phiêu diêu giấc mộng .

Tối ngày hôm qua , anh mất biết bao tinh lực , hiện tại cần phải dưỡng sức

Chọn tập
Bình luận