Bạch Linh ánh mắt sắc bén nhìn cụ già đó.
“Ông cũng biết Tô Tố?”
“Những điều tôi biết e rằng còn nhiều hơn cô tưởng tượng, cô vì Mạc Tầm đó, hạ độc thủ với chị gái ruột và cháu trai ruột của mình, điểm này tôi vô cùng thích, đủ độc ác.”
Mà ông, chính là cần một người thừa kế lòng dạ độc ác và dứt khoát.
Vừa đúng lúc
Bạch Linh đã không còn biểu cảm bất ngờ nữa, rất rõ ràng, cụ già này bảo cô qua đây, không phải là vì bù đắp sự thiếu thốn niềm vui thú của gia đình, cái gọi là cháu gái ruột, cũng phải xây dựng dựa trên cơ sở cô có nghe lời ông ta hay không.
Con người này của cô giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Vì vậy, cô không chút do dự mà gật đầu, “tôi đồng ý làm người kế thừa của ông, nhưng mà, tôi có điều muốn hỏi, cũng có điều kiện.”
“Nói”
Bạch Linh nhìn kĩ cụ già, cô phát hiện, trên người cô và cụ già thật sự1có điểm giống nhau, cô nhếch môi lên nhìn cụ già, “Tô Tố cũng là cháu gái ruột của ông, tại sao không ngăn cản tôi hại cô ta?”
Cụ già hừ nhẹ một tiếng, “cá lớn nuốt cá bé, bản thân cô ta đấu không lại cô, chết rồi cũng không đáng được người ta thương hại”
Quả nhiên…
Sắc mặt Bạch Linh hơi lạnh mà nhìn cụ già.
Cụ già đột nhiên cười lên, “đừng đoán nữa, tôi chỉ là nhắm trúng cái lòng dạ độc ác của cô, nên mới chọn cô làm người thừa kế của tôi, nếu không, cho dù cô chết ở ngoài, thì cũng không liên quan đến tôi.”
“ok, vậy ba mẹ tôi đâu”
“Ba cô ở trong tứ hợp viện này, đợi cô làm được việc cho tôi rồi tự nhiên sẽ được gặp ông ta, còn mẹ ruột của cô… hai mươi ba năm trước sau khi sinh ra cô và chị cô thì đã chết rồi”
Bạch Linh cảm thấy vô cùng kì lạ.
Khi cụ già nhắc đến mẹ ruột của cô, mắt ông ta hiện lên tia lạnh lùng khó1mà che giấu được.
“Ông có phải từ đầu đã biết tôi và Tô Tố lưu lạc ở cô nhi viện?”
“Không sai”
“Vậy tại sao ông…”
Cụ già ngắt lời cô, “bởi vì cô và chị cô đều là con riêng, tôi sẽ không chấp nhận con riêng vào nhà này, vả lại, Tô gia không bao giờ nuôi người vô dụng, nhưng mà vợ của ba cô từ kết hôn đến bây giờ vẫn chưa có con, đến bây giờ Tô gia vẫn chưa có con cháu.”
“Cho nên ông mới nghĩ đến tôi?”
“Không sai” Cụ già trả lời không một chút mơ hồ, ông nhìn Bạch Linh một cái, “đương nhiên, nếu cô không phải được lòng tôi, cho dù không có con cháu, tôi cũng tuyệt đối không để cho cô về Tô gia đâu.”
Bạch Linh rủ mắt xuống.
Trong những lời ngắn ngủi này, cô đã nhận ra cụ già này rất khó mà đối phó.
So với tất cả những người cô gặp còn khó đối phó hơn
Ý trong lời nói ông ta rõ ràng là, nếu như cô không nghe lời,5ông ta có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào.
Cụ già này đối với tình thân quả thật đã biến mất đi trong một trình độ nhất định.
Bạch Linh hỏi tiếp, “là ông bỏ tôi và Tô Tố vào cô nhi viện sao?”
Cụ già không có phủ nhận, dứt khoát gật đầu, “không sai, vừa nãy tôi đã nói rồi, Tiêu gia không nuôi người ăn không ngồi rồi”
“Mẹ ruột của tôi tại sao lại chết?”
Điều này nhanh như vậy đã nghĩ đến
Cụ già vui vẻ mà cười ra tiếng, “tôi tìm người đến giết bà ta đấy, bà ta dụ dỗ ba cô, còn định mang theo cô và Tô Tố bỏ trốn với ba cô, bị tôi phát hiện, tôi liền một phát bắn chết bà ta”
Tim Bạch Linh đột nhiên run lên.
Nói chuyện với cụ già này, quả thật là bảo hổ lột da.
Cô hít sâu một cái, hỏi một câu hỏi cuối cùng, cô đưa mắt lên, nhìn thẳng vào cụ già, “tôi bị Mạc Oanh Oanh mưu tính hãm hại, rõ ràng ông biết, sao lại không ngăn cản2?”
Cụ già nhếch lông mày lên, cười nhạt nói rằng, “tôi chỉ là muốn cô nhớ kĩ, không thể vì một người đàn ông mà mất hết tất cả nguyên tắc, mấy năm nay, nếu cô chịu tranh giành, có thể tôi đã sớm mang cô về Tô gia rồi, nhưng mà cô… khiến tôi vô cùng thất vọng, sau chuyện lần này, cô không phải còn mở tưởng tới người đàn ông đó đấy chứ”
“Đương nhiên là không”
Bạch Linh cắn chặt răn, trước kia yêu bao nhiêu, thì bây giờ hận bấy nhiêu, đời này cô không thể quên được cảnh cô tuyệt vọng nằm trên giường bị người khác chơi đùa, mà tất cả đều là do Mạc Tầm, đời này cô sẽ không bao giờ buông tha cho Mạc Tầm
Cho dù chết, Mạc Tầm cũng chỉ có thể chết dưới tay cô
Cụ già cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, nếu như Bạch Linh còn u mê không chịu tỉnh ngộ như trước, ông sẽ bảo người trực tiếp quăng cô ta ra ngoài
“Video đó tôi đã xử lí giúp cô rồi, còn Mạc gia…”
“Mạc gia ông9đừng lo đến cứ giao cho tôi xử lý”
Cụ già cười lên, “được cô muốn đối phó với họ như thế nào, chỉ cần cô muốn, đều có thể.”
Bạch Linh thầm lo sợ.
Người khác không biết nội tình bên trong của Mạc gia, nhưng cô lại biết. Dù là ở thành phố A hay trong nước, Mạc gia tuyệt đối là một tập đoàn lớn, thế lực ở thành phố A rắc rối phức tạp, ngay cả Tiêu Lăng muốn đối phó với Mạc gia cũng có thể xảy ra tình trạng hai bên cùng thiệt hại, nhưng nghe giọng điệu của cụ già dường như đối phó với Mạc gia, là một việc dễ như bóp chết con kiến.
Sao cô lại không sợ hãi được
Rất rõ ràng, cụ già không phải là người chỉ có cái miệng nói không.
Vậy… ông ta thật sự có đủ thực lực để đối phó với Mạc gia
Bạch Linh còn có một chuyện không hiểu
“Muốn nói gì cứ nói” năng lực quan sát của cụ già rất tốt
“Ông nói rõ mọi chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ ông không sợ1có một ngày tôi tiếp quản Tô gia, sau khi đợi đôi cánh tôi đủ cứng sẽ gây bất lợi cho ông sao?”
Cụ già ngẩn người ra, sau đó giống như nghe được một chuyện cười vậy, nghiêng ngửa mà cười lên, “ha ha, ha ha ha”
“Ông cười cái gì?”
Lời của cô đáng cười lắm sao?
Tính ra, lão đầu này vứt cô vào cô nhi viện, cho nên mới tạo thành cuộc sống bi thảm của cô sau này, cô có đủ lí do và động cơ để đối phó ông ta
“Ha ha, tốt, không hổ là cháu gái ruột của tôi, ngay cả lời này cũng nói ra được, đây mới là cháu gái ruột của tôi” Cụ già không những không nổi giận, trái lại còn rất vui vẻ, “tôi sẽ đợi đến ngày cô mọc đủ lông cánh, nếu như có ngày này, cô thật sự có bản lĩnh tiêu diệt tôi, dù tôi chết dưới tay cô, cũng không cảm thấy hối tiếc.”
Đồ điên
Thật sự điên rồi
Bạch Linh hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của người này
Đây có khác gì nuôi một kẻ thù ở bên cạnh?
Cô tự hỏi lòng mình, nếu đổi lại là cô, trong tình trạng cô đã có năng lực, sẽ khiến tất cả những người có nguy cơ hãm hại cô, toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội vùng lên.
“Bạch Linh, từ hôm nay trở đi, cô chính thức đổi tên, sau này tên của cô là Tô Linh.”
“Được”
Chỉ là một cái tên mà thôi, đổi một cái tên có thể khiến cô được lợi, có gì là không thể chứ
Cụ già từ trên ghế bành đứng lên, “Tô gia chúng ta không cần kẻ yếu ớt, tôi cho cô thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định phải ổn định lại trạng thái, đợi ba ngày sau, tôi sẽ sắp xếp một vài giáo sư cho cô, cũng nhân tiện cho cô biết, Tô gia chúng ta rốt cuộc là làm cái gì, bây giờ, cô có thể đi ăn cơm rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Cụ già gật gật đầu, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi phòng.
Sau khi người hầu xác định cụ già đã rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm, thân phận của Bạch Linh đã được khẳng định, người hầu càng cung kính hơn, cô ta cúi người xuống hỏi Bạch Linh, “đại tiểu thư, người muốn ăn gì, nô tì liền đi chuẩn bị cho người.”
“Chuẩn bị cho tôi những món ăn hồi phục thể lực nhanh”
“Vâng”
Bạch Linh nhìn bóng lưng của người hầu, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch lên một độ cong tàn nhẫn.
Mạc Tầm
Đợi tôi phục hồi thể lực, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ để cho anh biết kết quả của việc vứt bỏ tôi.