Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 341

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

Mười giờ tối mọi người trong đoàn mới bắt đầu rời đi, Trịnh Đông thấy Mộ Bạch thích Tô Tố, ban đầu định tạo cho hội cho họ, để Mộ Bạch đưa Tô Tố về nhà.

“Có người đến đón cô ấy.”

Mộ Bạch từ chối khéo, Trịnh Đông rất ngạc nhiên, anh ta nghĩ rằng Mộ Bạch và Tô Tố cũng là chuyện sớm muộn, làm cả thời gian như vậy, Tô Tố đã có chủ?

Một đám người ra khỏi KTV, Tô Tố đã gọi điện trước cho Tiêu Lăng rồi, trong lúc đám đông đi ra thì Tiêu Lăng đã đứng đợi ở đó rồi. Trịnh Đông nhìn thấy Tiêu Lăng liền giật mình ngơ ngác, những người trong đoàn phim cũng bị giật mình, Tiêu Lăng à Chủ tịch công ty truyền thông Tinh Quang, chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ, ai không quen chứ.

Được Tiêu Lăng đến đón… đám người kia nhìn Tô Tố với ánh mặt lập tức khác đi.

“Anh đến lúc nào vậy, đợi bao lâu rồi?”

“Mới vừa đến.” Thực tế, anh đã đợi ở đây ít nhất một tiếng đồng hồ rồi. Tiêu Lăng nhìn cô ấy đến gần, thời tiết lạnh như vậy cô ta chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, anh bước về phía trước, cởi chiếc áo khoác đen trên người và khoác lên vai cô ấy, không để ý những người xung quanh và nói, “Tại sao mặc ít như vậy.”

“Không có gì, trong KTV rất ấm, lúc nãy ở bên trong còn cảm thấy nóng,” Tô Tố có chút ngại ngùng, càng sợ kích động đến Mộ Bạch, lùi lại một bước, quay người chào tạm biệt những người trong đoàn phim, “Mọi người về sớm nha, chúng tôi về trước đây.”

Chúng tôi…

Mọi người nhếch mày, tình cảm đến sống chung rồi à.

Trịnh Đông nhìn qua Mộ Bạch, mau chóng vẫy tay và nói, “Mau về đi, trời tối rồi…”chưa nói dứt lời liền bị gián đoạn bởi ánh nhìn lạnh lùng của Tiêu Lăng.

Trịnh Đông da đầu tê liệt, anh ta nói sai gì rồi sao.

Trong lòng Tiêu Lăng đương nhiên không thoải mái, biết rằng tối như vậy rồi, tại sao không rời khỏi sớm hơn?

Trịnh Đông càng thấy bất lực, nếu anh ta biết rằng người rước Tô Tố là Tiêu Lăng, đánh chết anh ta thì anh ta cũng không dám kéo đến muộn như vậy.

Bầu không khí của đám đông đột ngột kịch tính lên, Tô Tố nhéo Tiêu Lăng một cái, nói với anh ta đừng làm sắc mặt kiểu đó. Tiêu Lăng ho nhẹ, bám lấy vai Tô Tố với sự sở hữ, cảm nhận được toàn thân cô ta đều lạnh cóng, anh còn có thể quan tâm đến sắc mặt của mình sao. Đối với Trịnh Đông và đám người đó vội vã nói một câu, “Chúng tôi đi trước đây.” Đưa Tô Tố rời đi.

Trên đường về nhà, Tiêu Lăng mở điều hoà xe ấm lên.

Trên người Tô Tố mặc chiếc áo khoá lớn của oanh ta, hệ thống sửi đầy đủ, cô ta thực sự cảm thấy rất nóng.

Đưa tay cởi áo khoát ra, Tô Tố qua đầu hỏi Tiêu Lăng, “Chuyện Mộ Bạch đi Anh, anh có biết không?”

Tiêu Lăng choáng váng quay lại nhìn cô, sau đó tập trung lái xe, “Hôm nay anh ấy đã nói với em?”

“Ừm”

Tô Tố có chút hơi chán nản, nhìn Tiêu Lăng như vậy rõ ràng là biết rồi, nhưng không hề nói với cô ấy…

“Anh ta đi cũng tốt.”

“Cái gì?”

“Ở lại ngày ngày xem chúng ta tình cảm ân ái, em cũng phải suy nghĩ về sức chịu đựng tâm lý của anh ta. Anh ta yêu thầm em ba năm, giả vờ như không có gì, như vậy thì anh ta quá vất vả rồi.” Tiêu Lăng quẹo xe, lái về hướng nhà cũ, “Em đừng đặt gánh nặng tâm lý, như vậy cũng khá tốt, bên nước Anh rất cởi mỡ, anh ta ở đó học, nói không chừng gặp phải nữ thần định mệnh của anh ta. Đến lúc đó anh ta còn phải cám ơn chúng ta đó.”

Sẽ như vậy sao

Tô Tố vẫn cảm thấy không thoải mái, cô luôn cảm thấy rằng Mộ Bạch là vì quan hệ của cô và Tiêu Lăng mới rời khỏi quê hương mà đi.

“Không cho phép anh ghen tị với anh ta.”

“Tại sao chứ…”Tô Tố không hài lòng liếc nhìn Tiêu Lăng, “Sao anh hời hợt như vậy chứ.”

Đối phó với vấn đề này không có đàn ông nào là không hời hợt

Tiêu Lăng vừa lái xe vừa giải thích, “Anh có bạn ở bên Anh, sẽ cho họ chăm sóc Mộ Bạch, với lại Mộ Bạch cũng đâu phải con nít, anh ta đã là người trưởng thành rồi. Có thể vì bản thân đưa ra mọi quyết định, chịu trách nhiệm về những cảm xúc của chính mình điều này là không thể miễn cưỡng, chẳng lẽ em vì hối hận mà thích anh ấy rồi?”

“Đương nhiên là không”

“Cho nên, sẽ tốt hơn khi để anh ta đi yên tĩnh trong một thời gian, nói không chừng có thể thấu hiểu rồi.”

Tô Tố miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng một tay nắm lấy cô ấy, tay còn lại lái xe, nhẹ nhàng nói, “Hai ngày sau Mộ Bạch đi rồi, anh sắp xếp một vài người bạn tổ chức tiệc, em đi với anh nha.”

“Em cũng phải đi.”

“Đương nhiên, chẳng lẽ em không muốn tiễn Mộ Bạch?”

Tô Tố nhấn tay anh ấy, cô ta làm sao có thể không tiễn Mộ Bạch chứ, “Em cũng đi.”

“Được”

Thật ra Tiêu Lăng cũng ích kỉ, tốt nhất là để cho Mộ Bạch xem tình trạng của anh ta và Tô Tố, như vậy thì anh ta có thể sớm từ bỏ.

Vé máy bay của Mộ Bạch là ngày 2 tháng 11.

Buổi tối ngày 1 Tiêu Lăng tổ chức buổi tiệc chia tay, địa điểm là Tiêu Lăng lựa chọn, là món ăn gia đình, địa điểm rất vắng, cũng không biết sao Tiêu Lăng tìm thấy được, Tiêu Lăng đặt một phòng riêng, đưa Tô Tố và hai đứa con cùng đi. Lúc họ đến địa điểm thì mọi người cũng đã đến đông đủ.

“Đại ca, anh cũng không được rồi, đã gần sáu giờ rồi sao bây giờ mới đến.” Nhìn thấy Tiêu Lăng đưa gia đình đi, Tôn Nguyên đột nhiên dừng lại, “Uầy… chị dâu cũng đến rồi. Cảnh Thuỵ và Tiểu Thuỵ cũng đến rồi.”

Lạnh Mạc và Mộ Bạch chưa gặp qua hai đứa nhỏ này, liền nhìn qua. Nhìn qua một hồi và họ đã bị sốc, hai đứa trẻ này với Tiêu Lăng lúc nhỏ thực sự rất giống người bạn mà họ đã cùng lớn lên. Nhìn thoáng qua đã biết là con của Tiêu Lăng, rất chuẩn.

Tô Tố bốn người bước vào phòng, Tiêu Lăng tiện tay đóng cửa, cúi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ, từng người một giới thiệu, “Khuôn mặt tê liệt này là Lãnh Mạc, các con kêu chú Lãnh. Người mặc áo hoa hoè phức tạp này là Tôn Nguyên, chú ấy đã cho các con món quà gặp mặt, các con kêu chú Tôn. Người mặc áo sơ mi trắng này là…”

“Con biết con biết. Daddy, con biết.” Tiểu Thất nhìn thấy Mộ Bạch đôi mắt liền sáng rực, chạy đến bên cạnh Mộ Bạch, “đạp đạp đạp” và leo lên người anh ta, Mộ Bạch sợ rằng con bé ngã, mau chóng ôm con bé vào lòng, Tiểu Thất móc vào cổ áo của Mộ Bạch, ngọt ngào nhìn anh ta, “Chú Mộ Bạch đúng không? Tiểu Thất có thấy chú trên tivi đó, a… bộ phim chú đóng với mami hay lắm đó, chú Mộ Bạch, chú đẹp trai hơn nhiều so với trên tivi, Tiểu Thất thích chú lắm.”

Tô Tố, Tiêu Lăng, “…”

Cảnh Thuỵ ngồi chậm rãi xuống chỗ ngồi của cậu ta, nhìn Tiểu Thất với thái độ khinh bỉ.

Tiểu Thất hoàn toàn không nhận thấy, toàn bộ người cô bé đều nằm trong lòng Mộ Bạch, “Chú Mộ Bạch, chú thích Tiểu Thất không.”

“Thích”

Mộ Bạch nhìn dáng vẻ mềm mại của Tiểu Thất, trái tim tan chảy cả rồi.

Cô bé này rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ tròn, đôi môi nhỏ hồng hồng, đôi mắt to tròn, ngoài ra còn có mái tóc đáng yêu… khi cười, đôi mắt uốn cong và ánh sáng chói lọi. Mộ Bạch một lúc đã thích con bé này rồi. Anh ta ôm cánh tay Tiểu Thất, để cô ta thoải mái ngồi trên đùi, nhìn thấy ánh mặt của cô bé thì một lần nữa khẳng định, “Chú thích Tiểu Thất, rất thích.”

Ánh mắt Tiểu Thất sáng rực lên, cô bé ôm cổ Mộ Bạch, “Bachi” một cái hôn lên mặt anh ta, “Chú Mộ Bạch ơi, Tiểu Thất cũng thích chú lắm á, chúng ta cùng thích nhau, vậy thì sau này Tiểu Thất lớn lên cưới chú nha.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky