Nếu cô là chủ của thân thể này, cô nhất định sẽ ngại việc này.
Nhưng, chỉ có thể nói mẹ Tiêu tính sai rồi.
Cô chỉ chú ý kết quả, từ lúc mới được sống lại trên cơ thể này cô đã hiểu rõ, cô rất cảm ơn trời cao, để cô có được 2 đứa con như thiên thần, cho nên, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
Chuyện quá khứ thì đã qua rồi, cô sẽ không lấy quá khứ của người khác để trừng phạt chính mình ở hiện tại, hơn nữa, đây đã là chuyện của 5 năm truớc, chuyện của trước đây, đáng để cô buông bỏ tình yêu hiện tại sao?
Chuyện cười.
Tô Tố nghĩ nghĩ, xé bức thư trong tay thành trăm mảnh, bỏ vào thùng rác, sau đó như không có chuyện gì đi xuống lầu.
Tiếng ồn ào dưới lầu đã ngừng lại.
Mẹ Tiêu thấy cô đi xuống, lập tức nhìn chằm chằm vào cô, Tô Tố đứng trên lầu cười nhẹ nhàng với cô, trong nụ cười thể hiện sự khinh thường đối với mẹ Tiêu, muốn nói là thật xin lỗi, lại để người thất vọng rồi.
Mẹ Tiêu nhìn thấy hàm ý của nụ cười, sắc mặt khẽ thay đổi, mím môi nhìn xuống.
“Tố Tố à, lại đây, ông nội xem cái vòng tay có hợp với con không?”
“Cũng khá hợp đó ông nội.” Tô Tố đưa cổ tay ra, để cái vòng bạch ngọc trên cổ tay lộ ra, đưa đến trước mặt ông nội, “Ông nội, ông xem có phải khá đẹp không?”
Cổ tay Tô Tố rất trắng, vòng bạch ngọc cũng có màu trắng trong suốt, hai thứ kết hợp lại, đặc biệt hút mắt người nhìn.
Mẹ Tiêu không nhịn được nữa, “Ba, cái vòng tay này của con, tại sao ba lại đưa cho Tô Tố.”
Ông nội thản nhiên nhìn cô, rất nhanh thu ánh nhìn lại, trầm giọng nói, “Thục Phần, ta vẫn chưa chết, đợi ta chết rồi, con mới làm chủ cái nhà này.”
“Ba” Tiêu Quốc Cường khiếp sợ không thôi.
Ông càng không cho Tiêu Quốc Cường sắc mặt tốt để coi, ông mất hứng đánh cờ, cười cười tạ lỗi với Trương Hân, “Trương Hân à, ngày khác ông lại đánh cờ với con nhé.” Nói xong, ông đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tiêu Quốc Cường 1 cái, lạnh giọng nói, “Con theo ta qua đây.”
Ông nội đi vào phòng sách trước.
Tiêu Quốc Cường không dám phản đối, lập tức từ sofa đứng dậy, mẹ Tiêu cũng đứng dậy kéo ông lại, “Đừng đi.”
Căn bản cô không cần nghĩ, cũng biết lão gia muốn nói gì.
Tiêu Quốc Cường vỗ lên tay cô, “Đừng lo, đó là ba anh.”
…
Trong phòng sách, lão gia ngồi trên cái ghế sau bàn để văn kiện, dùng cây gậy chỉ ghế đối diện, “Ngồi”
Tiêu Quốc Cường thuận theo ngồi xuống.
Lão gia lập tức hỏi, “Lần này về nước là chủ ý của ai?”
“Là Thục Phần… ba, người cũng biết tình hình bên Mỹ bây giờ, mấy năm nay Thục Phần cũng chịu khổ, nếu cô ấy có làm gì đắc tội ba con thay cô ấy xin lỗi, ba, bản chất cô ấy không xấu, chỉ là bị kích động, cho nên mới biến thành bộ dạng bây giờ.”
Lão gia cười lạnh, “Nếu không phải biết lý do ban đầu, mày nghĩ tao có thể bỏ qua cho cô ta tới bây giờ sao? Lý do về nước lần này của hai đứa tao đa phần đã đoán được, còn về việc không ngăn cản những hành động nhỏ của tụi bây, chỉ là muốn kiểm tra khả năng chịu đựng và khả năng ứng biến của Tô Tố, bây giờ xem ra, cô ấy rất thích hợp làm nữ chủ nhân của Tiêu gia, tối nay là giao thừa, còn không đến 1 tuần nữa là qua tết, đợi qua xong tết tụi bây nhanh chóng rời đi.”
“Ba…”
“Con nghe ta nói xong đã, năm sau Tiêu Lăng kết hôn hai đứa nếu không muốn về cũng không cần về, trong nhà chỉ cần 1 mình ta là đủ, chúng ta cứ duy trì cuộc sống của 5 năm nay đi.”
“Nhưng mà Diệp Lạc…”
“Đủ rồi, đừng nhắc Tiêu Diệp Lạc với ta.” Lão gia đột nhiên tức giận, tức đến đập bàn, “Tiêu Quốc Cường, tao thấy đầu mày bị vô nước rồi, càng lớn tuổi càng không biết rõ, năm đó Diệp Lạc là bị người ta ép sao? Là cô ta nhất định phải đi, nếu đã đi rồi, thì phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình bởi vì Diệp Lạc đối với Tiêu Lăng có ý nghĩa rất lớn, có bao giờ nghĩ đến chuyện này đối với Tiêu Lăng là 1 đả kích rất lớn không? Nó cũng không chuyện gì đã xảy ra, chính giữa** các người đều rời đi, năm đó chút nữa là nó không gượng dậy nổi.”
“Chúng con cũng không muốn như vậy, nhưng người cũng biết, Diệp Lạc cũng là bất đắc dĩ.” Tiêu Quốc Cường gấp gáp nói.
“Bất đắc dĩ cái mông gì, chuyện thối nát của Tiêu Diệp Lạc và tâm tư của cô ta tưởng ta không biết sao, năm đó nếu cô ta không rời đi, thì không cần biết dù khổ hay khó đến đâu, Tiêu Lăng cũng sẽ không buông tay cô ta, nhưng nó đã quyết định ra đi vào thời điểm đó thì nên biết trước hậu quả, bây giờ hậu quả chính là trái của hạt giống năm đó cô ta trồng, đừng trách Tiêu Lăng thay tình đổi dạ, nó thay tình thì như thế nào ai quy định nam nhân nhất định phải chung thủy với mối tình đầu suốt cuộc đời?”
Tiêu Quốc Cường mím môi không nói chuyện.
Cơn giận của lão gia chưa nguôi, lại nói, “ Tiêu Lăng là tôi nuôi lớn, hơn 20 năm trước vẫn luôn sống bình an thuận lợi, sau khi bị tình yêu tổn thương thì trở thành 1 người đàn ông trưởng thành hơn, không thể không nói, Tiêu Diệp Lạc quả thật có tác dụng rất lớn, từ 1 khía cạnh nào đó, Tiêu Lăng nên cảm ơn cô ta. Nhưng 5 năm nay, các người ở bên Diệp Lạc, thấy nó đau khổ, nhưng Tiêu Lăng đau khổ các người có thấy không? Ta nhìn nó lớn lên, thấy nó trong khoảng thời gian đầu ngày nào cũng mất ngủ, cả ngày vùi đầu vào công việc, cậu có biết tâm trạng của lão đầu này là như thế nào không.”
Lão gia đau khổ nói, “5 năm qua, nó không dễ dàng từ tổn thương đứng lên, gặp được người con gái mình thích. Cũng đã có 2 đứa con, các người cũng nuôi nó 20 mấy năm nay, nó sống cuộc sống tốt các người không thể vui vẻ sao”
“Ba…”
Lão gia thấy ông nói nhiều như vậy mà Tiêu Quốc Cường cũng không có phản ứng gì, đau lòng lắc đầu, “Tiêu Quốc Cường, mày làm tao thật thất vọng, nếu mày không muốn hứa hẹn với tao, vậy tao cho mày 1 lời thề. Lão đầu tao sẽ nói ở đây, hai người tụi bây bất kể là ai, chỉ cần dám phá hoại hôn lễ của Tiêu Lăng, cũng đừng trách tao tuyệt tình không nhận người thân, Tiêu Quốc Cường, mày biết mà, lời tao nói được luôn làm được nếu hôn lễ của Tiêu Lăng vì hai tụi bây mà có vấn đề gì, không quan tâm nguyên nhân từ ai, tao sẽ tuyên bố đoạn tuyệt tình cha con, sau này tao chết, mày cũng đừng đến thăm.”
“Ba, người đừng như vậy.”
Lão gia mím môi, không chút nhân nhượng.
Bây giờ nếu mềm lòng với con trai và con dâu, người chịu tổn thương sẽ là Tiêu Lăng.
Đứa trẻ này đã đủ đáng thương rồi, ông không muốn trong tim nó lại bị thêm 1 đao nữa.
Còn về Diệp Lạc… nếu nó đã chọn rời đi, thì cũng sẽ nghĩ đến hậu quả hiện giờ.
“Tiêu Quốc Cường mày hãy như 1 người đàn ông nói 1 lời cho tao nghe.”
Tiêu Quốc Cường biết, cha của ông trước giờ nói gì làm nấy. Nói đoạn tuyệt thì sẽ đoạn tuyệt, nếu nói trước khi chết không cho ông gặp 1 lần, thì tuyệt đối sẽ không cho gặp. Ông nhìn người ba bắt đầu già đi của mình, 5 năm không gặp, tóc ông đã bạc trắng, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, tuy rằng tinh thần vẫn không tệ, nhưng ông biết, ba đã già rồi.
Cuối cùng Tiêu Quốc Cường cắn răng đáp ứng, “Ba, con đáp ứng, con sẽ nghĩ cách thuyết phục Thục Phần, không để cô ấy làm bậy.”