Lông mày của Lãnh Mạc cau lại.
Trông anh là người rất bá đạo sao?
Khó khăn lắm Trương Hân mới nghĩ thông suốt, sao anh có thể ngay cả cô xuống lầu sưởi nắng cũng ngăn cản.
“Anh bế em xuống lầu”
Trương Hân không hề nhìn anh, cô nhìn sang Tô Tố và Tiểu Hy, “các cậu… dìu tớ xuống lầu đi…”
“Được”
Tô Tố và Tiểu Hy mỗi người đỡ lấy một cánh tay của Trương Hân, dường như là dắt theo, mang cô ra ngoài cửa, dẫn cô xuống lầu. Trong phòng, sắc mặt của Lãnh Mạc đáng sợ đến dọa người.
Thật sự bài xích sự đụng chạm của anh đến vậy sao?
Tiêu Lăng thấy vậy vỗ vào vai của anh, “hãy từ từ, vẫn tốt hơn là cô ấy tự giày vò bản thân.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lãnh Mạc mới đỡ hơn chút.
…
Dưới lầu.
Tô Tố và Tiểu Hy dẫn Trương Hân đến một nơi có đầy đủ ánh nắng mặt trời trong vườn hoa, trong vườn hoa nở đầy hoa, nếu như là bình thường, những người nhìn thấy phong cảnh này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng bây giờ hiển nhiên ba người họ đều không có tâm trạng ngắm phong cảnh.
Ba người ở trong một biển hoa, dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt Trương Hân trắng bệch đến có chút trong suốt, thật sự làm người ta lo lắng.
Trong vườn hoa có ghế ngồi, Trương Hân mới vừa ngồi xuống, liền có người hầu mang tấm nệm mềm mại tới.
Tô Tố và Tiểu Hy ngồi ở bên cạnh cô, “có đỡ chút không?”
Trương Hân hơi hơi gật đầu.
So với căn phòng ảm đạm đó tốt hơn nhiều.
“Hôm nay cám ơn các cậu có thể tới đây.”
Tiểu Hy lắc đầu, “là cặn bã đó gọi điện thoại bảo tớ tới, còn nói tâm trạng cậu không tốt, bảo tớ đến khuyên cậu, mẹ nó không ngờ đến đồ khốn khiếp đó lại giam cầm cậu, chẳng lẽ trước kia khi Tô Tố về anh ta không cho cậu ra ngoài? Nếu không sao tớ gọi hẹn cậu nhiều lần như vậy, cậu đều không ra.
Trương Hân cười khổ mà gật đầu.
Từ sau khi một tháng trước cô phát hiện chuyện Lãnh Mạc ngoại tình, Lãnh Mạc đã bắt đầu hạn chế quyền tự do của cô.
Tô Tố đại khái cũng nghĩ được điều này, cô nắm chặt tay Trương Hân lại, “hôm nay Cảnh Thụy và Tiểu Thất đều về nước rồi, bây giờ đang ở nhà với ông cố nội đấy, đợi qua hai ngày sau tớ dẫn họ đến thăm cậu.”
“Được đấy”
Mấy người họ đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi. Làm ồn rất lâu vẫn chưa khôi phục lại yên tĩnh
Cửa ra vào vườn hoa đối diện ngay cửa chính của biệt thự, có người đến sao?
Tiểu Hy tò mò thò đầu ra nhìn, nhưng khoảng cách có chút xa, chỉ có thể nhìn thấy có mấy người đứng ở bên ngoài, hoàn toàn nghe không rõ rốt cuộc đang nói gì.
“Hửm, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Hân cau mày lại, lúc này cô không muốn nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào cả.
Qua một hồi, Trương Hân thấy người hầu vội vàng chạy ra từ biệt thự, rất nhanh, Lãnh Mạc từ trên lầu bước xuống, sắc mặt của anh có chút căng thẳng, mắt đảo một vòng, lúc nhìn thấy Trương Hân ba người họ đang ở ngoài vườn hoa, biểu cảm trên mặt liền cứng đơ lại, sau đó sải bước đi qua hướng cửa chính của biệt thự.
Trương Hân vừa nhìn đã biết không bình thường, “các cậu dìu tớ qua xem thử”
“Được”
Ba người họ vừa mới đi mấy bước, ngoài cửa lập tức có người hầu chạy đến, “Trương tiểu thư, tiên sinh mời người về phòng trước.”
Xem ra, anh ta không muốn cho cô thấy náo nhiệt ở cửa chính
Vậy cô càng phải xem thử
Trương Hân lạnh lùng nhìn người hầu một cái, “cút”
Cô đẩy sự dìu dắt của Tô Tố và Tiểu Hy ra, loạng choạng đi ra ngoài.
Người hầu nữ biết cô là người tiên sinh cưng chiều nhất, vào lúc này Trương Hân yếu ớt vô cùng, người hầu nữ gấp đến mồ hôi đầm đìa cũng không dám cản cô lại, trong lúc người hầu nữ đang nóng lòng thì Trương Hân đã đi qua kia.
Cửa ra vào của biệt thự.
Lãnh Mạc đang đứng quay lưng với đám người Trương Hân, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu đen lạnh lùng đứng ở đó, toàn thân phát ra hơi thở cấm vật lạ đến gần, nhưng người phụ nữ đứng ở cửa rõ ràng không không cảm nhận được cơn giận dữ của Lãnh Mạc, không ngừng bám sát lên người Lãnh Mạc.
“Người ta nhớ anh rồi…”
Ánh mắt Lãnh Mạc lạnh lẽo, nghiêng người tránh né sự đụng chạm của người phụ nữ đó, giọng nói không chút tình cảm, “tôi nhớ hình như tôi đã cảnh cáo cô, trừ khi tôi báo tin cho cô, nếu không thì không cho cô tới đây, xem ra… cô coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai nhỉ.”
Thân hình người phụ nữ mảnh mai, trang điểm lộng lẫy, trên người mặc chiếc đầm đỏ rực, đôi chân trắng trẻo lộ ra ngoài, trông rất quyến rũ, cô ta cúi đầu với vẻ mặt e thẹn, nũng nịu nói, “người ta không có coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai mà, người ta thật sự rất nhớ anh đấy…”
Trương Hân sải bước bước đến, liền nhìn thấy hai người đang đứng song song ở cửa.
Ầm
Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, đầu Trương Hân như bị nổ tung ra vậy, cả người cô lung lay sắp đổ.
Cô nhận ra rồi
Người phụ nữ này chính là người một tháng trước cùng Lãnh Mạc làm tình trên sô-pha
Trái tim Trương Hân đau như dao cắt
Cho nên…
Cái mà gọi là công cụ phát tiết… đến bây giờ anh ta vẫn giữ lại, phải không?
Ha…
Trương Hân không muốn khóc, nhưng nước mắt như bị mất khống chế vậy, từ trong hốc mắt rơi xuống.
“Trương Hân…”
Tô Tố và Tiểu Hy nhanh chóng chạy đến đỡ cô.
Hai người đã nhìn rõ tình hình ngoài cửa, lúc này đối với Lãnh Mạc đã chán ghét đến tột đỉnh
Trương Hân bị anh ta giày vò đến vậy, anh ta còn có tâm trạng chơi với người phụ nữ khác à
Lãnh Mạc cũng nghe thấy tiếng động từ phía sau, vừa quay đầu nhìn thấy tình trạng của Trương Hân, trong mắt thoáng qua tia tức giận, anh sải bước bước qua, đỡ lấy Trương Hân, “anh không phải bảo em về phòng nghỉ ngơi sao?”
“Về phòng… vậy thì không nhìn thấy một màn tuyệt vời như vậy rồi”
Trương Hân nói với bản thân, phải nghe lời Tô Tố, phải nhịn
Nhưng cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình
“Bốp…”
Cô tát một bạt tay vào mặt Lãnh Mạc, cả người cô không còn sức lực, sức tay đương nhiên không lớn, cái tát rơi vào mặt Lãnh Mạc, ngoài trừ nghe thấy tiếng vang lên ra, cả dấu tay cũng không để lại. Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Lãnh Mạc, Trương Hân nghểnh cổ nghẹn ngào nhìn anh. “Lãnh Mạc, là chính tay anh chôn vùi tình cảm mười năm của chúng ta.”
“Anh không có” Lãnh Mạc lật đật giải thích, “anh với cô ta đã không còn quan hệ rồi.”
“Anh tưởng tôi… ngu à?”
Thiết bị phòng chống của biệt thự nghiêm ngặt như vậy, có thể nói là cửa ngải chồng chất, nhưng người phụ nữ này lại có thể không trở ngại mà đi vào biệt thự, đây chẳng phải đã nói rõ tất cả sao?
Trương Hân quay đầu qua nhìn người phụ nữ ăn mặc yểu điệu một cái.
Cô ta cũng vừa đúng lúc nhìn qua.
Cô ta sải bước xông qua, đưa tay ngăn chặn Lãnh Mạc ra phía sau. Phẫn nộ nhìn Trương Hân, “người đàn bà này cô có bệnh à, sao lại tùy tiện đánh người, cô có biết người đàn ông đứng trước mặt cô là ai không? Chỉ một ngón tay nhỏ thôi cũng đủ bóp chết cô rồi”
Ánh mắt Trương Hân lạnh lẽo nhìn vào mặt người phụ nữ đó, “cút”
“Cô là ai, dựa vào cái gì bảo tôi cút.” Cô ta xoay người qua đau lòng mà sờ mặt của Lãnh Mạc, “anh sao rồi, có đau không?”
Lãnh Mạch tránh khỏi động tác của cô ta, thấy Trương Hân đang đứng trên bờ vực mất khống chế, anh đẩy mạnh người phụ nữ đó ra, “cút”
Nếu cô ta thông minh một chút sẽ hiểu được tình thế trước mắt, nhưng hiển nhiên. Thường ngày chắc Lãnh Mạc khoan dung với cô ta quá, dẫn đến cô ta bướng bỉnh và ngạo nghễ như vậy
“Lãnh Mạc anh sao vậy? Hai chúng ta không phải đang yên lành sao, người phụ nữ này là người yêu mới của anh à? Cánh tay và chân cô ta đều ốm như vậy, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ một chân bước vào quan tài rồi, có chỗ nào so được với em chứ!”