“Đi… đi ngủ?”
“Mưa lớn thế này, cũng chẳng có trò gì giải trí, không đi ngủ thì em định làm gì?” Tiêu Lăng cúi đầu nhìn cô.
Tô Tố đơ cứng người trong lòng anh, nửa muốn chạy đi lại sợ cơn giận trong anh vừa xuôi sẽ lại bùng cháy. Cô quay cái cổ cứng ngắc qua phía đầu giường, đồng hồ mới chỉ 8 giờ rưỡi tối…
Từ lúc lên đại hoc, đi làm thêm đến giờ, cô chưa từng ngủ sớm như vậy.
Hơn nữa…
Ở đây chỉ có một chiếc giường, cô chẳng hy vọng được Tiêu Lăng sẽ đặt một phòng nữa, nhưng đêm còn dài lắm, lúc này mà hai người đã leo lên giường ngủ, có khi lại xảy ra chuyện.
Cô ngẩng đầu, cười trừ, “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là một lát nữa mình hẵng đi ngủ nhé.”
“Còn sớm mới tốt, vừa hay có thời gian làm một số chuyện khác.” tay anh nhẹ nhàng tuột xuống phía eo cô, hàm ý.
Tô Tố đông cứng người như một bức tượng, cảm thấy tê tái da đầu, cô lại cười trừ, “Hay là thôi đi, mình xem ti vi đi, lâu lắm rồi em không xem ti vi.”
Cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Tiêu Lăng, với vội lấy điều khiển, mở lại ti vi.
Tiêu Lăng thấy cô sợ sệt như một chú thỏ con nhút nhát, hứng trí cười.
Em nghĩ em chạy được sao!
Tiêu Lăng vắt chân lên bàn, thong thả nhìn cô, cứ để cho cô ấy thoải mái một chút vậy, thời gian vẫn còn sớm.
Ti vi bật lên, những tiếng ồn pha trộn phút chốc lấp đầy khoảng không yên tĩnh,.
Tô Tố liếc nhìn Tiêu Lăng, thấy thái độ của anh bình thường, cô mới nhẹ cả người.
Cô thấy như ở với Tiêu Lăng lâu dần, chắc chắn cô đoản mệnh mất, suy nghĩ của anh khó đoán biết quá.
Cô nghĩ thầm, không biết hoàn cảnh anh ta lớn lên phức tạp đến đâu mới có thể khiến anh trở thành một con người tự cao tự đại, thích áp đặt người khác đến vậy.
“Anh muốn xem gì?”
“Gì cũng được.”
“Ồ!” Cô cười thầm.
Gì cũng được thì hay quá, nếu xem gì cũng được thì cô sẽ xem những kênh mà mình thích.
Cô tìm đến kênh thông tin showbiz.
Là một người trong làng giải trí, cô sao có thể không quan tâm những động thái mới nhất cơ chứ.
Không ngờ đúng lúc này, ti vi đang chiếu đến thông tin về chuyện tình cảm của Trần Kiêu.
Tô Tố chú tâm xem, cô cùng Trần Kiêu ở trong một đoàn làm phịm, nên cũng hiểu anh ít nhiều, mặc dù là một nghệ sỹ lớn nhưng trong đoàn, anh không bao giờ vênh váo, kể cả là với đạo diễn hay các nhân viên khác, thậm trí là với chân chạy vặt, quét dọn anh cũng hòa hợp được.
Năm nay anh mới có 26, 27 tuổi. Diễn viên nam và diễn viên nữ không giống nhau. Quãng thời gian hoàng kim của diễn viên nam rơi vào khoảng 30 đến 40 tuổi, thậm chí 50 tuổi cũng vẫn đắt sô. Trong khi đó, nữ diễn viên trước 30 tuổi mà vẫn chưa nổi, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất.
Thị trường bây giờ là thế đấy, bất kể là dòng phim hiện đại hay cổ trang, nữ chính 90% đều ngoài hai mươi tuổi. Nếu như quá 30 tuổi, mới quay lại diễn thiếu nữ thì sẽ khá là kỳ lạ.
Công ty sẽ đổ vốn liếng để lăng xê minh tinh mới, nếu thử lần một lần hai mà minh tinh đó còn không nổi, họ sẽ không đầu tư kinh phí nữa.
Nói gì đi nữa thì những diễn viên trẻ quá nhiều, quá đủ đề lọc đi những diễn viên không thể tiến xa.
Tô Tố nhìn Trần Kiêu trên màn hình, có chút cảm thán, anh ta còn trẻ, còn cả một bầu trời phía trước, vừa giỏi diễn lại giỏi làm người, sau này tương lai sẽ rất sáng sủa.
Cảnh quay trên ti vi lộ rõ là cảnh quay trộm. Trần Kiêu mặc một bộ thường phục, đầu đội mũ lưỡi chai, trên mặt anh còn bịt một chiếc khẩu trang lớn. Góc quay từ phía xéo cạnh, có thể thấy anh đang nói chuyện với một cô gái trẻ, cô gái ấy khoác tay anh ta khá thân thiết, hai người cười nói rất thân mật.
Cô gái ấy nhìn khá lạ, chắc chắn không phải người trong giới.
Tô Tố có chút bồi hồi, “Hóa ra Trần Kiêu có bạn gái rồi à.”
“Hắn ta có hay không có bạn gái liên can gì đến em.” Tiêu Lăng liếc qua màn hình ti vi sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác, tay với lấy điều khiển định chuyển kênh, “Thông tin showbiz thì có gì mà xem, đều là những chuyện vớ vẩn, nịnh người xem.”
“Á, đừng chuyển kênh, em còn đang xem.” Tô Tố lao tới ôm lấy cánh tay Tiêu Lăng, định bụng cướp lại điều khiển từ tay anh. “Đợi em xem xong tin này đã.”
Tiêu Lăng không phòng bị nên bị Tô Tố chớp được điều khiển, anh thấy Tô Tố nhìn Trần Kiêu trong ti vi chăm chăm không buồn chớp mắt, cau chặt mày.
Trần Kiêu thì có gì tốt chứ, cũng chạc tuổi anh, nhưng anh thì đã là chủ tịch của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ rồi, còn Trần Kiêu thì chỉ là một diễn viên mới nổi.
So vẻ ngoài, anh thắng chắc.
So thân hình, anh thắng chắc.
So tiền bạc, anh vẫn thắng.
So trải đời, anh không biết thắng Trần Kiêu bao nhiêu lần.
Một người đàn ông tốt hơn Trần Kiêu mọi mặt như anh đang ở ngay cạnh cô, nhưng cô tiểu yêu tinh này lại không thèm đoái hoài, mà đi dõi theo một Trần Kiêu trên màn hình ti vi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng tối sầm mặt mũi.
“Đưa điều khiển cho anh.”
“Không!” Tô Tố ôm chặt điều khiển.
“… ”
Tiêu Lăng mấm môi, sắc mặt càng sắc lạnh.
Không phải là người phụ nữ này ở trong đoàn làm việc lâu với Trần Kiêu nên bén tình rồi đấy chứ? Anh đột nhiên thấy đôi chút hối hận, ban đầu đáng nhẽ không nên để cô ký kết hợp đồng bước chân vào showbiz, trong giới này có quá nhiều sự quyến rũ, mời gọi, đương nhiên bây giờ anh xuất sắc hơn những người đàn ông khác.
Nhưng sau này thì sao?
Thêm năm, mười năm nữa, đến lúc đó Tô Tố có lẽ đã chán nhìn cái mặt anh rồi, nhưng trong showbiz thì đủ các loại đàn ông, trẻ có già có, đẹp có xấu có. Nhiều lúc quay một bộ phim mất đến cả năm, hoặc hơn, công việc của anh lại bận rộn không thể ngày nào cũng đi phim trường khảo sát được. Đến lúc đó nhỡ đâu cô lại thay đổi…
Tiêu Lăng mặt lại càng sạm đi.
“Ê, anh không phải là nhỏ nhen đến thế chứ? Lúc nãy mới nói tùy em muốn xem gì thì xem mà, em bây giờ nói gì đi nữa cũng là một người trong giới, em phải theo dõi xem có tin tức gì mới không chứ.”
“Xem gì khác cũng được, nhưng cái này thì không được!”
“…”
Tô Tố cẩn trọng để ý Tiêu Lăng, lẩm bẩm.
Người này vừa rồi còn bình thường vậy, cớ gì tự dưng lại thay đổi thái độ rồi.
Thật khó phục vụ.
Cô giữ khư khư điều khiển, “Em sẽ không chuyển kênh đâu.”
“Em!” Tiêu Lăng cáu, “Có phải em thích cái tên Trần Kiêu tiểu bạch liễn này phải không, hắn tốt chỗ nào? Chỉ là da trắng một tý thôi mà, mấy ngữ như vậy chỉ dụ được mấy cô gái nhẹ dạ cả tin như em thôi. Em không thấy gì à, Trên đó vừa nói hắn có bạn gái rồi, em còn định xem cái gì!”
“… ”
Tô Tố giận đến không nói thành lời, da người ta có trắng một tý sao đến mồm anh ta đã thành thằng đàn bà (tiểu bạch liễn được hiểu là người đàn ông dựa dẫm kinh tế vào phụ nữ hoặc có gương mặt nữ tính) rồi!
Trần Kiêu khi ở trường quay thường hay chăm sóc và chiếu cố cho Tô Tố, nên cô chắc chắn không để cho Tiêu Lăng nói anh như vậy, cô nhảy dựng lên, “Tiêu Lăng, khi nãy có phải anh ngâm nước mưa, nước vào cả đầu anh nữa hay sao vậy! Người ta chỉ đóng phim, làm việc của mình thôi, có tổn thất của anh đồng nào không, cho dù anh có không thích anh ấy cũng không nên nói khó nghe như vậy chứ. Nói như anh, da trắng một tý là tên đàn bà, thì anh chắc chắn là “tiểu mặt vàng” rồi.”
Ai bắt da của anh ta màu đồng kia chứ.
Tiêu Lăng “soạt” một tiếng, đứng bật dậy từ trên ghế, trán nổi gân xanh, một tay bắt lấy Tô Tố, ánh mắt hung hăng nhìn cô.
“Chỉ vì một thằng đàn ông không liên can mà em nói với anh như vậy!”