Giọng nói này…
Tô Tố mở to mắt, “Xoạc” một cái kéo cửa ra, nhìn thấy người ở ngoài cửa, người cô ta run rẩy, gần như nghĩ bản thân mình đang nằm mơ, miệng di chuyển, cả buổi trời không nói ra lời nào.
Chị Hân…
Cô ta lặng lẽ kêu cái tên quen thuộc này trong trái tim mình, đây là tên chuyên gọi của cô ta đối với Trương Hân.
Ở thời điểm này Trương Hân ngoài cửa cũng nhìn thấy Tô Tố, hôm nay cô ta mắc một chiếc áo sọc trắng đen, thân dưới một chiếc quần dài màu đen, dưới chân đạp lên một đôi giày da màu trắng. Ngay cả khi cô ấy không mang giày cao gót, thân hình cô ấy vẫn rất cao ráo, trên mắt vẫn một cặp kính răm lớn.
Kể từ khi cô ấy nổi tiếng, kính răm rất hiếm khi rời khỏi người cô ấy.
Trương Hân nhìn thấy Tô Tố cũng cảm thấy choáng váng, đối với cô gái đã gặp qua một lần ở cơ quan thám tử, trong lòng cô ta1có cảm giác tốt, “Là cô à.”
Trương Hân cởi kính răm ra, nghiêng người hỏi, “Tôi có thể vào được không?”
Tô Tố phát hiện ra rằng trên tay của Trương Hân mang theo một chiếc vali nhỏ, cô ta liền cảm thấy sai trái, “Cô, cô đây là?”
“Quay phim đó.” Trương Hân nhún vai, xách chiếc vali né người đi vào phòng, mặc dù đã là ngôi sao nổi tiếng trong 7 năm, nhưng mà Trương Hân vẫn duy trì phong cách đơn giản, đối với ký túc xá tồi tàn này cô ta cũng không có cảm giác khó chịu. Hai chiếc giường trong phòng đã được dọn dẹp xong, một trong hai chiếc đó có để một số vật dụng cá nhân, cái còn lại trống trơn. Trương Hân ném chiếc túi trên cánh tay của mình lên chiếc giường trống không, ngồi xuống với cái mông của mình, “Phù… mệt chết được.”
Thoạt nhìn sang thấy Tô Tố bước đi theo sau, với ánh mắt đầy sự khó hiểu, nhịn không được liền cười, “Hôm trước ở trụ sở thám1tử cô nhìn thấy tôi không phải khá nghiêm tức sao, hôm nay bị sao rồi?”
“À, không, không có gì.” Tô Tố nhanh chóng cuối mắt xuống rồi ngồi lên chiếc giường của mình.
Chỉ là đôi mắt không thể nhịn được nhìn sang mặt Trương Hân,
Đây là thói quen từ nhỏ đến giờ, lúc trước cô đặc biệt thích bám lấy Trương Hân bất kể có chuyện gì, miễn là Trương Hân ở bên cạnh cô ta thì cô ta từng bước từng bước đi theo, cũng giống như cái đuôi nhỏ của cô ấy.
Lúc cô ấy nhìn lén thực sự quá rõ ràng, Trương Hân muốn không phát hiện cũng khó.
Cô ta từ trên giường đứng lên, đưa tay về phía Tô Tố và chính thức giới thiệu bản thân, “Xin chào, tôi là Trương Hân”
Tô Tố cũng nhanh chóng đứng dậy, bắt lấy tay cô ta, “Tôi, tôi tên Tô Tố” cô ta nói xong liền có cảm giác trên tay có một sức mạnh thắt chặt lại, tiếp theo là một câu hỏi mất kiểm soát của Trương5Hân, “Cô nói, cô tên gì?”
“Tôi tên Tô Tố, Tô của Tô Thức, Tố của Phu Tố.”
Tô của Tô Thức, Tố của Tố Phu.
Tô Tố
Tố Tố?
“Đây là tên thật hay tên nghệ danh?”
Tô Tố hít một hơi thật sâu ngước nhìn với đôi mắt đơn thuần nhìn vào cô ấy, “Tên thật, tên thật tôi tên Tô Tố.”
Tô Tố nhìn sâu vào diện mạo của cô ta, trong mắt không che giấu được sự thất vọng.
Chỉ là cùng tên thôi, diện mạo hoàn toàn không giống.
Cô ta buông tay ra, tự cười một mình, “Xin lỗi, tôi mất kiểm soát, cô, khiến tôi nghĩ đến một người đã khuất…”
Tô Tố nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô ta, không nghĩ đến hậu quả về sau thôi thì nhận đại đi, nhưng mà nghĩ đến hậu quả… nếu như nhận ra nhau rồi, nói ra những điều khoa học viễn tưởng thì cô ấy có tin không. Nếu như tin điều đó, thì cô ấy chắc chắn phải nói với Trương Hân những điều xảy ra trước cái chết đó. Trương Hân nếu2như biết được mọi thứ, nhất định sẽ tuyệt vọng đến gặp Mạc Tầm và Bạch Linh làm ra chuyện.
Cô ta tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra.
Cô ấy hạ mắt xuống và chuyển đổi chủ đề, “Cái đó… cô nói cô đến quay phim, là đúng không?”
“Đúng vậy.” Trương Hân nháy mắt đã trở lại bình rồi, toàn thân cô ngã lên giường, tựa đầu vào gối lười biếng và nói, “Tôi là khách mời cùng phòng của cô.”
Tô Tố gật đầu bày tỏ sự hiểu biết.
Giống như bộ phim truyền hình này, tất cả đều là những người mới đến. Để đảm bảo cho việc xếp hạng, đặc biệt mời một số diễn viên nổi tiếng xuất hiện trong phim là điều mà có thể hiểu.
Giống như thời cổ xưa đã có cái tên khách mời này.
Trương Hân nói tiếp, “Nhưng mà vai diễn của tôi không nhiều, có lẽ chỉ cần thời gian vài ngày, vài ngày này tôi ở với cô.”
Tô Tố vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.
Rất vui mừng khi có thể ở bên cô9ấy vài ngày, nhưng… cô ta với Trương Hân sống từ nhỏ đến lớn, mọi biểu hiện mọi cử động, mọi biểu cảm, mọi thói quen, sống đều rất rõ. Vì vậy tiếp xúc gần gũi mà còn phải một vài ngày, cô ta sợ rằng sẽ bị bại lộ.
Đây cũng là lí do khiến cô ta từ lúc hồi sinh sau đó giảm thiểu việc tiếp xúc với Trương Hân và Trương Việt.
…
Đồng thời, sau tin tức đảo ngược bùng nổ của Tô Tố đã qua thì một làn sóng mới trong thành phố bùng nổ trong vùng kinh tế.
Đại thiếu gia trong gia đình họ Mạc sắp đính hôn rồi.
Tin tức nhanh chóng được phát tán, cũng nhanh chóng được người dân biết đến.
Mạc Tầm cũng là người biết tin tức này cuối cùng.
Mạc gia Trang Nguyên.
Mạc Tầm sau khi nhận được tin thì vội vã trở về nhà, tất cả mọi người đều ở nhà, anh ta nhìn thấy sau đó lập tức ném tờ báo từ trong tay ra, “Chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc chuyện gì1đã xảy ra, con là người đính hôn kết quả con lại là người biết tin tức này cuối cùng, ai có thể cho con lời giải thích.”
Mạc Tầm muốn nổi điên.
Hôm nay đi làm thì anh ta nhận vô duyên vô cớ nhận được vài cuộc gọi chúc phúc, anh ta bắt điện thoại mà bắt đến thẩn thờ.
Sau đó đi hỏi thì anh ta mới biết rằng việc đính hôn của anh ta đã được giới truyền thông biết và các tờ báo đã được xuất bản. Anh gọi hỏi toà báo và giới truyền thông, quả nhiên họ nói rằng tin tức là do ông nội phát ra.
Anh ta liền không nghĩ đến việc làm và lái xe về nhà.
“Ông nội, chuyện này là như thế nào, ông có thể cho con lời giải thích được không?”
Mạc Đào nhìn một lúc vào Bạch Linh đứng ngay trong góc ấm ức đến muốn khóc, ông cau mày nhìn Mạc Tầm, “Con đây là thái độ gì, nói chuyện rõ ràng.”
Mạc phu nhân cũng bối rối nhìn Mạc Tầm đang giận dữ, lạ lùng và hỏi, “Không phải con luôn muốn đính hôn cùng Bạch Linh sao, bây giờ ông nội con đã mở miệng rồi, tại sao con vẫn không vui lòng?” Chẳng lẽ thực sự giống như những lời Oanh Oanh nói, bị Tô Tố con hồ ly tinh cuốn hút rồi sao.
Mạc Tầm nắm chặt nắm đấm của mình, cơn giận của anh ta vẫn không giảm.
Trước đó với Bạch Linh việc đính hôn thậm chí kết hôn là điều anh muốn làm nhất, nhưng gia đình liên tục phản đối trong 7 năm, bởi vì trong 7 năm qua anh ta luôn kiên trì. Vả lại tình cảm với Bạch Linh vẫn vậy, cho nên gia đình mới buộc phải chấp nhận sự tồn tại của Bạch Linh, mặc dù lúc trước cho phép họ đính họ.
Bây giờ, gia đình không dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng anh ta phát hiện rằng anh ta không hề vui vẻ chút nào.
Bây giờ trong đầu anh toàn bộ chứa hình bóng của Tô Tố, anh ta cũng không biết liệu bản thân có thực sự phạm lỗi hay không, rõ ràng Tô Tố nói anh ta thậm chí còn không tốt bằng đống phân, nhưng anh ta vẫn nghĩ về cô ấy trong tim mình.
Mạc Tầm bản thân còn xem thường mình.
Nhưng mà… anh ta không thể nói dối trái tim mình, anh ta không thể quên Tô Tố. Anh ấy biết chắc chắn rằng, anh ấy đã yêu Tô Tố, và… nhất định phải có cô ấy.