Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 180

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

“Daddy trong tưởng tượng của Tiểu Thất cao thế này à?” cao lớn như có thể che chắn cho cả gia đình.

“Vâng, hồi trước Tiểu Thất đã nghĩ rồi, sao người ta đều có daddy mà chỉ con và anh lại không có. Hồi còn bé con có hỏi mami, mami chỉ dùng ánh mắt rất buồn nhìn con và anh, sau này lớn lên rồi con cũng không hỏi nữa. Từ đầu con còn tưởng như trên ti vi người ta diễn vậy, mami bị người ta bỏ rơi hay kiểu như thế, cho nên con vẫn ghét daddy lắm.” Tiểu Thất chọ chẹ nói một hơi, “Nhưng mà sau này, có một lần con với anh vô tình biết được, mami là do Tô Huệ hãm hại, nên mới chẳng may có chúng con, mami cũng không biết daddy của chúng con là ai. Anh còn nói với con, daddy cũng không biết đến sự tồn tại của hai đứa1con cho nên bao lâu như vậy mà mới không đến tìm tụi con.”

Cảnh Thụy nói vậy?

Tiêu lăng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, như vậy có phải là, Cảnh Thụy cũng không ghét anh như cách nó thể hiện?

“Anh trai con nói thế thật sao?”

“Vâng ạ.” cô bé nghiêng đầu đáp Tiêu Lăng, daddy ngốc quá, sao lại hỏi một câu ngốc đến vậy. “Thực ra bức tranh này là do con với anh cùng vẽ đấy, tại vì nhà các bạn khác đều có ảnh chụp gia đình, nhưng Tiểu Thất lại không có, nên anh vẽ cùng với con.”

Ảnh gia đình.

Tiêu lăng nghe đến đây lại thấy xót xa.

Những đứa trẻ khác muốn có một bức ảnh chụp gia đình dễ dàng biết bao nhiêu, còn Tiểu Thất và Cảnh Thụy chỉ có thể thông qua tưởng tượng.

Trong họng anh nghẹn lại, chỉ bức tranh, “Tại sao lại vẽ daddy và mami ở giữa, còn con và anh1ở hai bên vậy?”

Như những bức ảnh gia đình bình thường khác, thường sẽ là hai bố mẹ đứng hai bên, tay dắt hai đứa nhỏ đứng giữa.

“Bởi vì phải bảo vệ mami chứ. Mami vì nuôi dưỡng hai đứa con, rất vất vả đấy. Cho nên anh nói sẽ vẽ hai đứa con đứng hai bên, như vậy sau này lớn lên chúng con sẽ bảo vệ được cho mami.”

Tiểu Thất vừa nói vừa ngồi lên giường, đối diện với Tiêu Lăng, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp, nhìn anh.

“Tiểu Thất có gì muốn nói với daddy phải không?”

Tiểu Thất ngậm ngón tay, ngập ngừng gật gật đầu.

“Tiểu Thất muốn nói gì thì nói ra nào.”

“Daddy làm cho mami tổn thương, làm cho mami vừa chịu tổn thương vừa buồn.” Tiểu Thất bĩu môi trách.

“Bố biết…”

“Vậy… daddy có hối hận chưa?”

“Có, hối hận lắm.”

Anh hối hận không nên vì chuyện năm năm trước bị lừa, nên5vô thức coi tất cả mọi người đều là kẻ lừa gạt, khi chuyện vừa xảy ra không lập tức kiểm chứng mà lại đi nghi ngờ Tô Tố.

Với tình trạng bây giờ, xem ra anh có hối hận cũng không kịp rồi.

“Vậy daddy có còn muốn ở cùng với mami không?”

“Muốn chứ, daddy muốn lắm.” Tiêu Lăng nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đầy hy vọng, “Tiểu Thất có đồng ý giúp daddy lấy lại tình cảm của mami không?”

Bao nhiêu lần anh muốn đến gặp cô nhưng không có lý do, nếu như Tiểu Thất đồng ý làm nội ứng cho anh, vậy thì anh có thể đường đường chính chính đến chơi trên danh nghĩa đến thăm con gái rồi, sau đó dần dần nối lại tình cảm.

“Vậy… daddy có đảm bảo sau này không làm tổn thương mami nữa không?”

Tiêu Lăng mặt nghiêm trang, anh đưa tay ra thề, “Tiểu Thất, daddy đảm bảo với con, chỉ cần mami2con chịu tha thứ cho ta, sau này daddy sẽ toàn tâm toàn ý tốt với mình cô ấy, cô ấy có muốn đi diễn, daddy cũng không ngăn cản, muốn gì làm nấy, sau này daddy chỉ ở sau lưng để bảo vệ cho mami thôi, sẽ không bao giờ để cho mami các con bị tổn thương nữa.”

“Vậy Tiểu Thất tin daddy một lần này.” Tiểu Thất dơ ra ngón tay nhỏ, “Daddy, chúng ta móc câu, ai nói dối người đó sẽ mọc mũi dài như mũi voi.”

Tiêu Lăng gập quyển album, không hề coi những câu nói của Tiểu Thất là lời nói đùa của trẻ nhỏ, anh nghiêm túc, lấy tay ngoắc lấy ngón tay nhỏ của Tiểu Thất.

“Được nhé, Tiểu Thất sẽ giúp daddy.”

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Thất, Tiêu Lăng tối hôm đó dùng bữa tối tại chỗ Tô Tố, để không ai làm phiền cả nhà, Tiêu Lăng gọi một cuộc điện thoại,9và An Tiểu Hy đã phải tăng thêm một số công việc ở cơ quan.

Cơm canh vẫn là Cảnh Thụy nấu.

Tiêu Lăng nhìn thấy Cảnh Thụy vừa dẵm lên ghế vừa nấu cơm, anh ngạc nhiên đến mắt sắp lồi ra khỏi tròng, Tô Tố ở trong bếp phụ giúp cho Cảnh Thụy, như rửa rau, thái thịt, Tiểu Thất thì ngồi thảnh thơi trên ghế gặm táo.

Thấy biểu cảm của Tiêu Lăng, Tiểu Thất dò dẫm lại gần, nói khẽ, “Anh Cảnh Thụy nấu cơm giỏi lắm, từ lúc bọn con chuyển đi từ nhà họ Tô, toàn là anh ấy nấu cơm thôi.”

Tiêu Lăng vẫn không bớt được vẻ ngạc nhiên.

Tiểu Thất hết cách bèn nhún nhún vai, tiếp tục gặm quả táo của mình, “Daddy cứ nhìn hoài rồi sẽ quen thôi.”

Tiêu Lăng cứ nhìn xuống cái ghế dưới chân Cảnh Thụy, đuôi mắt anh lại giật giật.

Cảnh tượng này… nói gì anh cũng không thể quen được.

Anh đứng bật1dậy đi vào nhà bếp, “Có cần giúp gì không?”

Cảnh Thụy trên người mặc tạp dề, vừa đảo rau vừa quay đầu lại nhìn tiêu lăng, cậu bé đứng lên ghế còn phải ngửa cổ nhìn anh, anh vẫn thấy cảnh tượng này khó mà quen được. Nhưng cậu nhóc lại khá có khí thế, nhìn Tiêu Lăng một lượt, thấy anh áo vest chỉnh tề,không giấu nổi vẻ khinh miệt, “Bố có biết làm không?”

Anh không biết thật.

Tiêu Lăng lớn nhường này, sinh hoạt hàng ngày toàn do người khác lo liệu, đến muối với đường anh còn không phân biệt được, anh càng chưa từng bước chân vào bếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh khỉnh của Cảnh Thụy, anh không đừng được, “Biết một chút.”

“Được, vậy đến giúp con một tay.” Cảnh Thụy quay lại nhìn Tô Tố, khi này lại là gương mặt của một đứa trẻ thơ ngây, “Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa được khỏe, đi nghỉ chút đi ạ, để bố giúp con là được rồi.”

Tô Tố không yên tâm.

Cô quen Tiêu Lăng hai tháng nay, nhưng chưa từng một lần thấy anh nấu cơm, đừng nói đến chuyện anh sẽ vào bếp, cô đang định nói thì thấy Tiêu Lăng đã tự giác cởi áo khoác ngoài, xắn tay sơ mi lên, đi vào.

Căn bếp từ đầu đã chẳng rộng rãi, cơ để cao lớn của Tiêu Lăng vừa bước vào, lại thêm phần chật chội.

“Mẹ ơi, mẹ đi đi, rửa rau, thái thịt mấy chuyện nhỏ nhặt này chắc là bố biết làm mà.”

Chuyện nhỏ nhặt?

Tiêu Lăng bỗng chốc thấy áp lực gấp bội.

Được rồi.

Tô Tố cởi tạp dề đưa cho Tiêu Lăng, rồi cô ân cần dặn Cảnh Thụy, “Cẩn thận bỏng nhé con.”

“Mẹ yên tâm, con tự biết mà.”

Tô Tố vừa ra khỏi bếp, khi nãy còn là một thiên thần, nay Cảnh Thụy lập tức lạnh nhạt, cậu chỉ rau trong chậu, “Rửa đi, sắp phải dùng đến rồi.”

“Ừ.”

Tiêu Lăng mặc tạp dề lên, đứng bên bồn rửa, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cơm tối cần chuẩn bị ba mặn, một canh.

Ớt chuông xanh xào trứng, cá hấp dưa chua và cần tây xào thịt thái chỉ, thêm một bát canh cà chua với trứng.

Ớt chuông xào trứng đang làm đây rồi.

Thịt và cà chua cũng đã chuẩn bị xong để trong rổ, cần rửa cần tây nữa thôi.

Trước đây anh ăn cần tây đều là một đoạn một, lại không có lá.

Vậy bước đầu tiên cần làm là… nhặt rau.

Tiêu Lăng nhặt sạch lá, rồi cắt đi rễ, cuối cùng cho vào chậu rửa sạch sẽ, sau khi rửa xong đặt lên thớt chặt thành từng đoạn, rồi để lên một cái đĩa sạch.

Trong cả quá trình, Cảnh Thụy cũng không nói gì.

Cho nên… cách anh làm là đúng, phải vậy không.

Tiêu Lăng lại bắt đầu thái thịt, thái chỉ với anh cũng không đến nỗi khó, nhưng khi nhìn thấy con cá trong túi ni lon, anh thật sự hết cách.

Ai nói cho anh biết, cá phải làm như thế nào đây?

Chọn tập
Bình luận
× sticky